Phía trước luôn có một con đường - Cảm nghĩ của một sinh viên năng động
Đăng lúc: Thứ ba - 19/04/2016 04:19
Tôi - sinh viên năm cuối khoa Tài chính ngân hàng. Năm 2012, tôi bước chân vào trường Việt Hung theo định hướng của gia đình. Đến tận bây giờ, mọi người luôn bảo “Việt Hung không có tiếng tăm. Học ở đó làm gì ??” Mọi suy nghĩ tiêu cực về tương lai sau này vẫn luôn làm tôi lo lắng. Cho đến khi….
Tôi - sinh viên năm cuối khoa Tài chính ngân hàng. Năm 2012, tôi bước chân vào trường ĐHCN Việt Hung theo định hướng của gia đình. Thực ra, quyết định của cá nhân tôi là theo học trường Đại học GTVT cơ sở 2, nhưng một phần là do địa lý xa xôi, phần lớn là “tiếng gọi của tình yêu “nên tôi cũng không vào trong Sài Gòn học. Đến tận bây giờ, mọi người luôn bảo “Việt Hung không có tiếng tăm. Học ở đó làm gì ??” Mọi suy nghĩ tiêu cực về tương lai sau này vẫn luôn làm tôi lo lắng. Cho đến khi….
Cuối năm 2015, khi đã là sinh viên năm cuối của trường, những gì tôi học được trong suốt 4 năm tại trường cũng đã thay đổi suy nghĩ và con người của tôi rất nhiều. Tôi yêu ngành tài chính – ngân hàng, tôi thích những con số, tôi thích những biến động của đồng tiền cũng như sự lên xuống của các chỉ số chứng khoán. Nhìn lại những gì tôi đạt được trong suốt 4 năm, tôi cũng có chút tự hào. Thành tích có, điểm số có, vị trí trên lớp có… Nhưng tất cả chỉ là trên sách vở và lý thuyết trong quá trình học. Kiến thức thực tế của tôi bằng 0 (nếu có số âm thì tôi cũng xin nhận). Tôi nhận ra điều đó trong kì thi thực tập sinh của Sacombank. Từ vòng duyệt hồ sơ đến vòng thi viết tôi đều vượt qua khá nhẹ nhàng. Nhưng đến vòng phỏng vấn, tôi bị loại! Họ đánh giá tôi không phù hợp cho vị trí Chuyên viên quan hệ khách hàng cá nhân.
Thực sự lúc đó tôi rất buồn và thất vọng với bản thân. Chắc tại đó là lần đầu tiên tôi ra ngoài, cạnh tranh với các sinh viên trường khác, và đi về với tâm thế của người thua cuộc. Đối thủ của tôi, họ đều là những sinh viên trường có tiếng: Học viện Ngân Hàng, Học viện Tài chính… Nhưng tôi không lo vì điều đó. Điều tôi đáng lo nhất là họ đã có thời gian đi làm trong thời gian còn đi học. Họ có những thứ mà tôi không hề có. Đó là sự tự tin, sự bình tĩnh và kiến thức thực tế. Khi bước vào phòng Phỏng vấn, họ hỏi “Anh thấy các bạn năm 2, năm 3 đều đi làm thêm. Nhưng tại sao trong CV lại không thấy em nói về điều đó”. Bất cứ nhà tuyển dụng nào cũng cần kinh nghiệm, các bạn ạ! Họ không quan tâm bạn là ai, bạn đạt thành tích cao như thế nào, điểm số bạn cao bao nhiêu. Họ chỉ quan tâm rằng bạn có đem lại lợi nhuận cho họ và họ trả lương cho bạn có xứng đáng hay không?
Ngày 2/1/2016, tôi bắt đầu đi làm tại Công ty Tài chính Prudential. Nơi đây, các anh chị khóa trước đi làm cũng khá đông. Anh Tình, Anh Thịnh, chị Trang… luôn xuất hiện trong mỗi câu chuyện của thầy Hà và thầy Thế - 2 người thầy mà tôi quý trọng nhất và tôi tin các bạn cũng có suy nghĩ như vậy. Mỗi câu chuyện của các thầy, tôi đều nhờ và lấy đó là động lực cho tôi.
Ngày đầu đi làm tại Prudential Finance, tôi thực sự bỡ ngỡ trước môi trường làm việc năng động và chuyên nghiệp. Vì là công ty nước ngoài nên ngay từ đầu, tôi đã xác định, tôi phải có chỉ tiêu thì mới có vị trí đứng trong môi trường. Tôi học hỏi những anh chị trong công ty và chăm chỉ làm việc. Ngày nào cũng như vậy, tôi đến thật sớm và ra về rất muộn. Từ một cậu sinh viên không quan trọng việc ăn mặc, đầu tóc, đến khi đi làm, tôi thấy vẻ bề ngoài cũng khá quan trọng. Bắt đầu phải làm quen với quần âu, áo trắng, tóc gọn gàng… Thay đổi cách xưng hô với mọi người, cấp trên… Thay đổi giọng nói, âm vực…
Mọi thứ tôi cần thay đổi để có thể hoàn thiện hơn. Công việc tôi phải làm hàng ngày cũng khá nặng nề nhưng không kém phần thú vị: Telesales, phát tờ rơi, treo poster… Ngành này cũng khá đặc thù. Do sản phẩm này cũng khá mới trên thị trường tài chính, đối thủ cạnh tranh cũng không phải ít, nên tôi được đào tạo sao cho sản phẩm của công ty đến tận tay người có nhu cầu. Ngày qua ngày, tôi làm việc hết sức mình, tôi lấy đó là niềm vui. Tôi cảm thấy đó mới là con người thật của mình, con người thật mà tôi không muốn bộc lộ trong suốt 4 năm học.
Người ta nói chẳng sai “Cái gì cũng có hai mặt”. Do vẫn là sinh viên năm cuối, việc học tôi của tôi vẫn còn dang dở, nên cũng không dành toàn thời gian cho nó. Kết quả tôi tụt dốc thảm hại, gần như là cuối lớp, con điểm C và D kéo đến làm thân với tôi. Ngay bây giờ, trong thời gian làm báo cáo thực tập, tôi cũng đang viết bài chia sẻ cảm xúc của mình … ^^.. Tôi cũng trách mình không biết sắp xếp thời gian học và làm. Tôi cố gắng, nhưng không sao làm được.
Tôi ở KTX nên cách chỗ làm 30km. Ngày nào cũng đều như vắt chanh, không quản mưa nắng, đi làm từ 6h sáng đến 8h tối. Người tôi mệt rã rời, đầu óc quay quay vì đi đoạn đường dài như vậy (60km cả đi lẫn về), ăn vội suất cơm nguội ngắt rồi về ngủ lúc nào không hay. Nhưng biết làm sao được, đó là đam mê của tôi mà. Tôi yêu công việc hiện tại. Nó giúp tôi có những kĩ năng mà thầy cô không dạy, quen được nhiều bạn bè đồng nghiệp trong và ngoài công ty.
Và hiện nay, chúng tôi hỗ trợ nhau rất nhiều trong công việc. Mọi người nói, nghề Tài chính là nghề “làm dâu trăm họ”. Tôi gặp nhiều khách hàng với nhiều tính cách, tầng lớp khác nhau. Họ là thượng đế, mà để các vị Chúa Trời phật ý thì coi như mất khách. TS Lê Thẩm Dương đã dạy “Túi tiền gần tim nhưng xa não, lấy được tim là lấy được tiền”. Bây giờ, tôi mới thấm câu nói đó. Khách VIP hay khách bình dân, tôi đều hỗ trợ họ theo cách tận tình nhất có thể. Tôi muốn họ cảm thấy điều gì đó gần gũi ở tôi. Kể cả khi hồ sơ khách được giải ngân hay không, họ đều đánh giá tôi nhiệt tình và muốn tôi hỗ trợ trong lần khác. Điều đó tôi cảm thấy vô cùng giá trị, họ đánh giá tôi, công ty đánh giá tôi, xã hội đánh giá tôi. Đó là thứ mà tôi cần…
Trường Đại học công nghiệp Việt - Hung (tên tiếng Anh: Viet - Hung Industrial University, viết tắt VIU) là trường đại học công lập trực thuộc Bộ Công thương, chịu sự quản lý của Bộ Giáo dục và đào tạo. Trường nhận được sự quan tâm đặc biệt của cả nhà nước Việt Nam và Chính phủ Hungary....
Ý kiến bạn đọc