Cánh cửa Đại học đã khép lại với tôi vỏn vẹn 4 năm. Chặng đường ấy - một chặng đường không quá ngắn cũng chẳng đủ dài nhưng đã để lại trong tôi rất nhiều kỷ niệm. Là một cựu sinh viên của ngành Tài chính - Ngân hàng của trường Đại học Công nghiệp Việt-Hung, một trường đại học nằm ở ngoại thành Hà Nội - trường công lập trực thuộc Bộ Công thương, là trường Đại học thứ 2 của Việt Nam được mang tên Việt Nam và một nước khác là Hungary.
Những ngày đầu nhận giấy trúng tuyển vào một trường Đại học, tôi nửa vui nửa buồn. Tôi vui bởi vì mình sẽ đi học đại học, nhưng buồn vì rời xa vòng tay bố mẹ để đến với mảnh đất Hà Thành náo nhiệt này. Thật vậy, cuộc sống cho tôi muôn màu khi tôi chính thức mang giấy nhập học đến ĐHCN Việt Hung tại cơ sở tại Hoàng Mai. Là một cô bé mới tốt nghiệp phổ thông ở tỉnh lẻ nên bản thân tôi còn chưa được mạnh dạn khi đi lại khá rón rén vào văn phòng giáo viên.
Tại đây, từ ngày đầu đi học, chúng tôi được gặp gỡ giảng viên phụ trách lớp rất nhiệt tình, chỉ bảo chúng tôi về chương trình học và học phần theo tín chỉ.
Tôi có những kỷ niệm vui buồn đồng hành nơi cơ sở liên kết này. Hồi đó, tại cơ sở liên kết nên có rất ít hoạt động đoàn, sinh viên thường chỉ lên lớp học và đi về từ ngày này qua ngày khác. Cứ mỗi lần thi cử không qua, chúng tôi đều phải lên trường thi và học lại. Đặc biệt là trong 2 kỳ đầu tiên, với nhiều môn học đại cương, không có mấy hứng thú đã đánh trượt nhiều bạn sinh viên trong lớp tôi. Điều này làm cho chúng tôi chi phí khá là tốn kém cho việc đi lại để thi lại và trả nợ môn.
Do số tiết trên lớp không nhiều, giảng viên đi lại vất vả từ trên thị xã Sơn Tây xuống dạy xong và đi về trong ngày nên cơ hội gặp và hỏi bài của tôi rất ít. Tuy vậy, các giảng viên giảng dạy rất nhật tình và cặn kẽ. Qua những lần đi lại từ cơ sở tôi học lên trụ sở chính của nhà trường trên Sơn Tây nên tôi biết việc đi lại xa xôi thực sự vất vả như thế nào. Vì vậy, tôi thầm cảm ơn thầy cô giáo của trường Đại học Công Nghiệp Việt - Hung, tuy là đội ngũ trẻ nhưng đã mang cả tâm huyết để giảng bài cho chúng tôi.
Năm học đầu tiên của chúng tôi thấm thoát cũng trôi qua khi những cánh hoa phượng đỏ đua nhau nở rộ chào đón giúp chúng tôi có kỳ nghỉ dài.
Do vừa kết thúc năm nhất, bản thân tôi chưa vướng bận làm thêm gì. Vì muốn được giao lưu, học hỏi nên tôi đã tham gia đợt “tình nguyện mùa hè xanh” của đội sinh viên tình nguyện Việt - Hung tại cơ sở Sơn Tây.
Khi tham gia hoạt động tình nguyện, tôi đã quen được nhiều anh chị khóa trên và được tham gia các hoạt động đoàn mang lại nhiều ý nghĩa. Chính vì thấy điều kiện đi lại khó khăn khi tham gia hoạt động đoàn nên trong đầu tôi nảy ra ý định chuyển cơ sở học tập từ thủ đô Hà Nội lên cơ sở chính của nhà trường ở Sơn Tây để tiện cho việc tham gia.
Sau bao ngày tháng làm thủ tục, tôi đã đạt được ý nguyện của mình. Niềm vui tôi được nhân đôi hơn khi ngoài việc học trên trường, thứ tư hàng tuần tôi được tham gia hoạt động đội sinh viên tình nguyện Việt - Hung, được đồng hành cùng các anh chị, các bạn cùng trang lứa trẻ trung, năng động. Từ đây có anh Trần Văn Đạt hiện là Bí thư Đoàn trường, ngày đó chính anh là người khơi gợi, nói chuyện với tôi để tôi tự tin nhiều khi đi tham gia hoạt động đội. Anh là người anh cả dẫn dắt các thế hệ đi qua, là người cống hiến sức trẻ, thời gian gia đình cho hoạt động Đoàn. Anh là người khá hài hước, vui tính, nhiệt tình chỉ bảo cho tất cả chúng tôi nên giúp tôi trưởng thành lên rất nhiều.
Tôi thực sự cảm ơn anh rất nhiều, vì anh đã cho tôi tham gia rất rất nhiều hoạt động chương trình, biết hoạt động tình nguyện là vất vả nhưng vui vẻ và ý nghĩa như thế nào. Chính ngôi nhà thân thương này đã giúp tôi có được sự tự tin, nhanh nhẹn, năng động, dám nghĩ, dám làm trước đám đông.
Thật vậy, kinh nghiệm có được là cả một quá trình bạn rèn luyện, bạn ham học hỏi, bạn mạnh dạn tham gia từ khi ngồi trên ghế nhà trường. Dù thành công hay thất bại trong quá khứ nhưng đó chính là tiền đề cho bạn trong tương lai. Bạn ơi, đừng tự trách bản thân hay tự ti khi ra trường cầm tấm bằng của trường Đại học Công nghiệp Việt - Hung nhé. Tấm bằng Đại học chỉ là tấm vé cầm tay khi bạn vào rạp chiếu thôi. Bước vào cánh cửa đó với tâm thế như thế nào chính là từ năng lực, sự tự tin, kiến thức tích lũy được, kỹ năng giao tiếp khi trả lời trước nhà tuyển dụng của bạn. Hàng ngàn doanh nghiệp, tất cả họ đều đang chờ người có năng lực chứ không phải là sinh viên tốt nghiệp trường top bạn ạ. Đừng bao giờ nghĩ đến tấm bằng của mình không phải là trường top đầu nên không dám nộp CV vào ngân hàng hay công ty lớn. Hãy cứ tự tin và nỗ lực đi, tôi tin rằng rồi bạn cũng sẽ thành công.
Cuối cùng tôi muốn dành lời cảm ơn sâu sắc và biết ơn đến thầy cô giáo ngành Tài chính ngân hàng đã và đang giảng dạy tại trường. Tôi rất tự hào là sinh viên của ngành tài chính ngân hàng khi là một sinh viên khá năng nổ, học tốt và nói nhiều trong lớp, được nhiều thầy cô giáo đánh giá cao.
Đặc biệt, tôi xin cảm ơn tới một người thầy. Tuy rằng tôi chưa được học thầy nhưng thầy là người đã cho tôi những lời khuyên, chỉ dẫn và những chia sẻ riêng khi không được đồng hành cùng lớp. Thầy chính là động lực giúp tôi mạnh dạn viết về mái trường này.
Bên cạnh đó, tôi xin gửi lời cảm ơn tới cô giáo đã từng dạy tôi môn tài chính doanh nghiệp 2 và tài trợ dự án. Là một giáo viên trẻ nhưng cô có phương pháp giảng dạy rất độc đáo và mới lạ cho sinh viên. Những giờ học có cô làm chúng tôi vô cùng hứng thú học tập. Tuy cô giáo đã rời xa trường để lựa chọn ngành nghề mới nhưng tình cảm cô trò vẫn không hề xa. Mỗi lần có dịp nghỉ lễ là Bộ Tứ Team chúng tôi đều gọi nhau để tạo cuộc hẹn hò với cô thầy. Thực sự xin cảm ơn tới cô, với tôi, cô như là người chị cả của tôi trong suốt quá trình học tập đến bây giờ.
Hiện tại tôi đang công tác tại một ngân hàng TMCP thôi. Tuy về công việc, thu nhập, kinh nghiệm bản thân không quá giỏi giang nhưng so với những bạn cùng trang lứa khác thì tôi cảm thấy rất may mắn vì được làm đúng chuyên ngành học. Tôi tự hào khi được học, được gặp gỡ, được tham gia hoạt động cùng thầy cô, bạn bè tại ngôi trường Đại học Công nghiệp Việt - Hung này.
Ý kiến bạn đọc