Đố các bạn biết, trên đời này thanh xuân và tuổi trẻ của các bạn sinh viên là gì?
Có người nói, thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất khó có thể quên được. Tuổi trẻ thì nên sống hết mình, được làm điều mình muốn. Được trải nghiệm và được sống là chính mình.
Một tác giả Trung Quốc đã từng viết: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Đúng vậy, cơn mưa rào của tuổi thanh xuân ấy thoáng đến mà cũng thoáng đi, mà một đi là không trở lại.
Bốn năm sinh viên đại học trôi qua nhanh lắm. Liệu trong thời gian các bạn còn là sinh viên, các bạn đã là được nhiều điều, nhiều khoảnh khắc đáng nhớ chưa? Hay các bạn cứ sống thư thả, mặc kệ cuộc sống xung quanh ta và chỉ tập trung vào chiếc laptop và smartphone? Tại sao chúng ta không thử một lần trải nghiệm hết những điều tuyệt vời nhất của tuổi trẻ để mai này không phải thốt lên 2 từ “ Giá như”?
Có lẽ, cuốn nhật ký tự chuyện dưới đây sẽ là nơi lưu lại những khoảnh khắc đẹp, những câu chuyện hay và ý nghĩa mà có lẽ không bao giờ các bạn sinh viên của trường ĐHCN Việt-Hung quên được. Một câu chuyện không chỉ các thế hệ thanh niên tình nguyện của trường ĐHCN Việt-Hung sau này sẽ được biết tới mà nó còn là một chiếc hộp đen lưu lại một ngàn lẻ một câu chuyện của cá nhân 34 bạn sinh viên trường ĐHCN Việt-Hung.
Nhật ký
Dấu ấn mùa hè xanh
Ngày thứ nhất: 12/08-Bỡ ngỡ
7 giờ 30 phút sáng, trời mưa rả rích, có lẽ do ảnh hưởng của cơn bão số 2 mà trời đã mưa suốt 3 ngày. Tại cổng trường ĐHCN Việt-Hung, 25 bạn sinh viên đã có mặt tập trung chờ di chuyển đến Hòa Bình. Có lẽ cảm giác của tất cả các bạn đều giống nhau, ai ai cũng đều hồi hộp và lo lắng. Không biết rằng nơi mà chuẩn bị đến tình nguyện ở đó bà con và mọi người có cuộc sống ra sao, thời tiết liệu có dễ chịu không?... Ai ai cũng háo hức, chuẩn bị tinh thần tràn đầy năng lượng, mong muốn đến nơi càng sớm càng tốt.
7 giờ 45 phút, chiếc xe khách 30 chỗ mang biển số “Tuổi trẻ Việt-Hung” đã chính thức lăn bánh, đặt địa điểm đến huyện Lạc Sơn - Hòa Bình. Khi đi đến địa phận Hòa Bình, trời mưa rất to. Chúng tôi lo lắng khi sợ đường mưa to sẽ sạt lỡ đất đá đường lên xã Miền Đồi. Xã Miền Đồi nằm trên đỉnh núi, đường lên đây rất khó khăn khi các dốc đá dựng đứng với độ dốc hơn 11%. 25 con người lúc ấy chỉ biết nắm tay nhau và cùng nhau cầu nguyện sẽ lên đến nơi an toàn và thành công. Quả thực chúng tôi lo lắng chỉ sợ đường đi khó khăn mà cả đoàn không lên được đến nơi thì thực sự sẽ rất buồn và kế hoạch của cả đoàn sẽ thất bại.
Có lẽ sức trẻ và lòng nhiệt huyết của chúng tôi đã được đền đáp khi trời đã tạnh mưa. Chiếc xe của đoàn chúng tôi chậm rãi leo dốc, những đoạn đường dốc đầy những viên đá cuội nằm rải rác trên đường sau những đợt mưa to. Thực sự với kinh nghiệm dày dặn và lâu năm, bác tài đã giúp chúng tôi vượt qua những cung đường quanh co, những khúc cua tay áo. Có thể nói thử thách đang chờ đón chúng tôi, nhưng với sức trẻ và tinh thần của thanh niên, chúng tôi sẵn sàng đến những nơi khó khăn nhất, những nơi thử thách nhất. Sau hơn 4 tiếng đồng hồ di chuyển, chúng tôi đã đặt chân đến xã Miền Đồi thân yêu, và thật may mắn chúng tôi đã được đến với xóm Thượng Riêng.
Có lẽ do ngồi xe lâu đã khiến các bạn trẻ mệt mỏi, đại diện lãnh đạo xóm Miền Đồi và Đoàn thanh niên xã Miền Đồi đã đưa chúng tôi về nơi nghỉ ngơi. Chúng tôi nghỉ lại tại một trường mầm non xóm Thượng Riêng cách nhà văn hóa xóm và đường xuống núi khoảng 150m. Bà con nơi đây thấy có đoàn tình nguyện về thì rất vui, họ hỗ trợ chúng tôi rất nhiều thứ. Từ các bát, cái nồi, đôi đũa, cái thìa, chậu giặt quần áo…
Thực sự chúng tôi không biết nói gì hơn, khi chúng tôi nhận đồ từ họ, chúng tôi rất cảm động. Mọi người thử tưởng tượng xem khi ấy đã quá giờ trưa, mưa gió vậy mà bà con vẫn hỗ trợ nhiệt tình cho đoàn tình nguyện.
Ban hậu cần của đoàn sau khi tiếp nhận đồ dụng cụ nấu bếp ngay lập tức nấu nước để pha mì cho mọi người. Chúng tôi quyết định pha mì tôm ăn để nhanh chóng nghỉ ngơi, chuẩn bị buổi chiều còn sắp xếp công việc.
Sau khi nghỉ ngơi gần 2 tiếng, buổi chiều Đội trưởng Hồng Toàn đã cho tập hợp mọi người, dọn dẹp lại xung quoanh khuôn viên trường mầm non nơi đoàn đang nghỉ chân. Mưa lâu nên đất cát bị trôi xuống sân trường xung quanh các khu lớp học. Dụng cụ còn thiếu thốn, song bằng sự nỗ lực và tinh thần quyết tâm gạt mệt mỏi, chúng tôi đã dọn dẹp xong. Hơn 10 bao tải đất đá được chúng tôi dọn dẹp và xúc đổ đi. Tranh thủ thời tiết tạnh mưa, cả đoàn lại bắt tay vào việc lau chùi cửa, bàn ghế và phòng học của các cháu mầm non.
Thời tiết trên này rất đặc biệt, có thể gọi đây là một SaPa thứ hai khi rất lạnh về đêm, cùng với làn sương mờ ảo của hoàng hôn buổi chiều và những đám mây là là đến chân đầu gối chúng tôi. Khung cảnh lúc này trở nên huyền ảo một cách lạ kì. Thực sự lúc ấy chúng tôi như có cảm giác ở chốn thần tiên vậy.
Nếu như các bạn ở thành thị, thành phố đã quen với việc được tăm nước nóng, được nằm chăn ấm đệm êm thì ở đây rất đặc biệt. Tại đây không có có nước máy, nguồn nước ở đây chủ yếu dựa vào nước suối. Và 25 con người trong những ngày đầu tiên đã được trải nghiệm tắm thứ nước trong veo, thuần khiết khác hoàn toàn với ở thành thị.
Ngày đầu tiên của chúng tôi là vậy đấy, bỡ ngỡ về môi trường sống, múi giờ sinh hoạt khi mọi thứ phải làm sớm, thực hiện sớm. Theo quy tắc như những người lính trong môi trường quân ngũ. Và bữa cơm đầu tiên cũng là đáng nhớ nhất. Lần đầu được nấu cơm theo cách đặc biệt mà không có nồi cơm điện. Mọi thứ ở đây chỉ có thực hiện bằng bếp ga công nghiệp và bếp củi.
Mọi người biết không, nếu hỏi đội hậu cần là các bạn sợ gì nhất? thì các bạn đều đồng thanh trả lời đó là sợ cơm không chín. Những lo lắng về các bạn trong đoàn đã đi làm về mệt, chỉ mong bữa cơm ngon, canh ngọt phục vụ mọi người đã giúp cho đội hậu cần thêm cố gắng nấu những bữa cơm thật ngon để cho các bạn như tiếp thêm sức lực, khỏe mạnh để có thể tiếp tục hỗ trợ cho bà con nhiều hơn nữa. Vì vậy, mọi bữa cơm ở nơi tình nguyện đều rất ngon, mọi người ai ai cũng đều ăn rất nhiều, mâm nào mâm đấy đều hết thức ăn và cơm. Chúng tôi có một khẩu hiệu Slogan riêng trong tất cả các bữa ăn “Anh em ơi, có bát cả chưa?...1..2..3..ăn, 2….3….ăn….. sút…..vào…..” Có lẽ tuổi trẻ thanh niên của các cô cậu sinh viên như chúng tôi là những câu nói hô hào nhau, những hành động mang tính chất sốc dậy tinh thần tập thể. Sau giờ ăn tối là những phút giây vui chơi giải trí. Chúng tôi hát vang những bài ca của tuổi trẻ, những bài hát cảm xúc về tình yêu, về gia đình và bạn bè…
Có thể nói những lúc khoảnh khắc ấy, chúng tôi như những chiến sĩ màu áo xanh, màu của hòa bình và tuổi trẻ. Chúng tôi có cuộc sống xa nhà, xa bố mẹ và bạn bè. Nhớ mọi người ở quê hương. Trên đỉnh núi thì sóng điện thoại rất yếu, tín hiệu kết nối internet không phải ai cũng có. Vậy mà khác với những ngày bình thường, chúng tôi lại có những trò chơi dân gian như ô ăn quan, tú lơ khơ ai thua phải quỳ…
Ngày đầu tiên khép lại ấy thế vậy mà vui không tưởng. Ai ai cũng đã mệt mỏi và cũng chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong 2 tiếng đồng hồ. Một sự việc hy hữu đã xảy ra khiến mọi người trong đoàn không thể ngủ được…
Ngày thứ hai: 13/08-Khởi đầu
00 giờ 30 phút. Điện thoại của đội trưởng Hồng Toàn vang lên, có lẽ vì quá mệt nên anh không nhắc máy. Hai phút sau, trong khi mọi người vẫn cơn lơ mơ say ngủ thì một tiếng nói vang lên: “Dạ em nghe anh ạ…. Dạ vầng….Bây giờ à anh….vầng vầng…..thế để chúng em chuẩn bị…..Dậy đi các em ơi…”
Đó là tiếng của anh Trần Văn Đạt - Trưởng đoàn tình nguyện trường Việt-Hung. Ngay lập tức từng thành viên thức dậy. Có lẽ có một chuyện gì đó rất quan trọng khiến cuộc điện thoại đêm muộn làm cho chúng tôi tỉnh cả ngủ. Chúng tôi chưa thực hiện thủ tục khai báo tạm trú tạm vắng. Cho nên ngay trong đêm, các đồng chí công an xã Miền Đồi đã lên tận nơi để hướng dẫn chúng tôi thực hiện. Thật may mắn khi thủ tục đăng kí bây giờ là đăng kí trên web Dịch vụ công nên chúng tôi không phải mất một ngày xuống xã khai thông tin. Đến 2 giờ 30 phút sáng, chúng tôi đã hoàn thiện xong thủ tục. Lúc này mọi người cũng đã rất mệt mỏi. Để chuẩn bị cho công việc sáng ngày mai, mọi người lại nhanh chóng đi nghỉ ngơi.
Có lẽ còn rất nhiều khó khăn thử thách đang chờ chúng tôi. Thời tiết trên đó rất khắc nghiệt về đêm khi có thời điểm nhiệt độ hạ thấp xuống còn dưới 15 độ C. Thực sự chúng tôi cũng rất nể phục các đồng chí công an xã Miền Đồi khi đặc thù công việc, họ không quản khó khăn để giữ bình yên cho người dân nơi đây, cho quê hương xã Miền Đồi thân yêu. Dù mưa gió, đường đi lại khó khăn và hiểm trở, họ vẫn tận tâm tận tình đến nới giúp đỡ bà con và người dân, giải thích cho mọi người hiểu các quy định của nhà nước.
Có thể nói trong suốt thời gian ở tại đây, chúng tôi phải cảm ơn đội hậu cần rất nhiều, đặc biệt là đồng chí Huy, đồng chí Vượng, đồng chí Minh, đồng chí Chang và một vài đồng chí khác đã không quản khó khăn, lo cho cả đoàn từ bữa ăn chất lượng đến giấc ngủ. Khi các bạn trong đoàn còn đang chìm trong những giấc mơ đẹp thì các đồng chí trong ban hậu cần đã lặng lẽ thức dậy để nấu bữa ăn sáng cho cả đoàn, không quản ngại khó khăn di chuyển gần chục cây số để mua đồ ăn cho cả đoàn. Có thể nói rằng các đồng chí như một người ươm cây tinh thần và dinh dưỡng. Để rồi các đồng chí áo xanh tình nguyện có đủ đảm bảo về dinh dưỡng, bữa ăn đảm bảo sức khỏe để tiếp tục đóng góp các công trình tình nguyện, hỗ trợ bà con. Sau khi thức dậy, công tác chuẩn bị vệ sinh cá nhân và tư trang đã xong. Đúng 6 giờ 30 phút. Tiếng còi báo hiệu từ đồng chí Hồng Toàn vang lên. Ngay lập tức các thành viên trong đoàn đã có mặt tập trung đầy đủ. Mọi người trang phục đầy đủ, ngay ngắn xếp thành hàng dọc nghe triển khai công việc trong ngày. Sau đó cả đoàn đã di chuyển tới nhà văn hóa xóm Thượng Riêng để phát quang cây cỏ, dọn dẹp vệ sinh xung quanh nơi đây, lau chùi bên trong nhà sinh hoạt của xóm. Đây cũng là ngày đầu tiên đoàn bắt đầu với công việc của mình.
Các bạn trẻ của chúng ta không ngại khó, lao động một cách hăng say. Chẳng mấy chốc, ánh mặt trời đã lên trên đỉnh, xung quanh giờ đây đã trở nên sạch sẽ. Cây cỏ đã được phát quang gọn gàng, sạch sẽ. Mọi người ai ai cũng phấn khởi vì nhà văn hóa xóm Thượng Riêng đã trở nên thoáng đãng hơn bao giờ hết. Không còn bùn đất, không còn cây cỏ dại, mọi thứ đã như quay về với vẻ đẹp thật sự của nó.
Buổi chiều là những giờ lao động vườn rau sạch trong trường mầm non đầy miệt mài của các bạn trẻ, mỗi người một công việc, người nối tay nhau giúp đỡ nhau. Vừa làm các bạn vừa hát. Khúc hát đã làm các bạn quên đi cái mệt mỏi, nắng nóng của mình.
Ngày thứ ba: 14/08 Đoàn kết-Kết đoàn
Một buổi sáng đẹp trời, không khí thật là trong lành và an nhiên. Có vẻ như mọi người đã dần thích nghi với môi trường ở đây nên sinh hoạt đã vào nếp. Mọi thứ diễn ra rất nhanh và đúng giờ.
Sáng ngày hôm nay, chúng tôi có nhiệm vụ mới, sửa con đường chạy ra ngoài suối. Con đường dốc rất cao và có khoảng hơn 100m nhiều ổ voi ổ gà, những cục đá dăm, đá cuội to do bị nước mưa sói mòn nằm lăn lóc. Con đường này thực sự rất trơn và dốc. Người dân đi lại gặp rất nhiều khó khăn. Chúng tôi mượn được xà beng, cuốc, xẻng và xe rùa. Chúng tôi kết hợp với một vài đoàn viên của xóm Thượng Riêng. Đúng 6 giờ 30 phút, tiếng còi quen thuộc lại vang lên, đoàn chúng tôi di chuyển xuống con đường cần sửa.
Người nhát cuốc, người dùng xẻng xúc, nhịp nhàng, nhịp nhàng tạo nên những giai điệu như một bản nhạc. Người đẩy xe đất lấp vào các hố sâu, người bê từng hòn đá, từng viên sỏi một để ken chặt xuống đường đất. Chỉ sau gần 4 tiếng đồng hồ miệt mài thì con đường đã bằng phảng trở lại. Chúng tôi đã gọt một phần đất của rìa rừng, lấy đất ở đó để san xuống những nơi đường bị lõm hố. Con đường đi ra suối giờ đây đã đi lại dễ dàng hơn rất là nhiều. Ánh nắng mặt trời đã lên, đứng từ phía nơi cuối con đường nhìn lên là thung lũng, khung cảnh lúc này trở nên rất đẹp. Mọi thứ yên bình, tiếng chim rừng hót, tiếng suối chảy róc rách như tiếng đàn cầm.
Chúng tôi có rất nhiều những khoảnh khắc đẹp của đời mình. Khoảnh khắc ấy đến từ những lúc giải lao nghỉ ngơi. Có nhiều trò chơi, nhiều sự giải trí để các bạn quên đi mệt mỏi. Không chỉ mang âm nhạc để quên đi mệt mỏi, các bạn còn có những trò chơi với các em nhỏ vùng cao rất ý nghĩa.
Hơn 11 giờ, chúng tôi kết thúc công việc và quay trở lại nơi nghỉ. Có lẽ do hôm nay lao động nặng nên các bạn hậu cần đã chuẩn bị bữa ăn rất ngon, tỷ mỷ. Cả đoàn ai ai cũng ăn rất nhiều, niềm vui của các bạn hậu cần đó là khi các món ăn mình làm ra được người khác đón chờ và khen ngon, ăn hết các món ăn đó.
Buổi chiều, có lẽ vì sợ cái nắng gắt làm con người ta mệt mỏi nên thoáng qua một cơn mưa nhẹ. Cả đoàn chúng tôi tiếp tục chuẩn bị công việc chiều nay. Chúng tôi sẽ đến xóm Rểnh để hỗ trợ và giúp đỡ người dân nơi đây sửa sang lại mái nhà văn hóa.
Chúng tôi đã chuẩn bị 10 tấm lợp mới, mang đến thay mới những tấm đã vỡ và thủng. Di chuyển hơn 5km cuối cùng chúng tôi cũng đã đến nơi. Đường lên xóm Thượng Riêng đã khó khăn giờ đường lên xóm Rểnh còn khó khăn hơn. Những con dốc dựng đứng, những khúc cua quanh co. Chiếc xe tải thùng chở chúng tôi là loại xe 2 cầu, gầm rú từ từ leo lên dốc. Một lần nữa chúng tôi nhờ vào tay lái điệu nghệ và dày dặn kinh nghiệm của bác tài xế với hơn 15 năm trong nghề, đã đưa chúng tôi đến nơi an toàn và đúng giờ. Thế mới biết rằng các bác tài xế nơi đây thực sự rất kinh nghiệm và dẻo dai.
Với sự hỗ trợ của người dân xóm Rểnh, các đồng chí đoàn xã Miền Đồi, chúng tôi đã lợp và sửa sang lại mái nhà văn hóa, san lấp lại con đường lên nhà văn hóa và phát quang cây cỏ xung quanh nhà văn hóa để chuẩn bị cho chương trình đại hội của xóm.
Sau khi triển khai, mọi thứ đã trở nên gọn gàng và quang đãng hơn. Mái nhà văn hóa đã được thay mới, không thể toàn bộ nhưng giờ đây, mái ấm văn hóa, dân tộc giờ đây đã trở nên ấm cúng hơn, không còn lo nắng mưa nữa.
Tối nay, chúng tôi sẽ đón thêm một vài bạn lên tình nguyện cùng đợt 2. Chúng tôi vui mừng và hạnh phúc khi đoàn có thêm người, vậy là có thêm nhân lực đảm bảo để hỗ trợ bà con rồi. Nhưng một chuyện hy hữu đã xảy ra khi trong lúc di chuyển về, một bạn tình nguyện đã không may bị ngã từ trên xe ô tô xuống. Thật may mắn khi bạn chỉ bị choáng nhẹ và không ảnh hưởng gì sâu. Cả đoàn ai cũng lo lắng.
Thế mới nói rằng chuyến đi tình nguyện tuy vui, nhưng cũng đầy những khó khăn nguy hiểm và thách thức.
Ngày thứ tư: 15/08 - Chắp cánh ước mơ
Ngày hôm nay rất đặc biệt. Hôm nay, chúng tôi dậy từ rất sớm để chuẩn bị, hôm nay là ngày chúng tôi sẽ cùng tham gia xây dựng con đường bê tông hóa từ nhà văn hóa xóm Thượng Riêng đến trường mầm non xóm Thượng Riêng.
Con đường được đầu tư không chỉ là kinh phí giữa hai bên là lãnh đạo các ban ngành đoàn thể xã Miền Đồi, xóm Thượng Riêng và bà con nơi đây với đoàn tình nguyện mà nó còn được đầu tư bởi công sức, tuổi trẻ thanh niên. Thật tự hào khi được khoác lên mình màu áo xanh của thanh niên tình nguyện.
Đúng 7 giờ 30 phút, nhát cuốc đầu tiên được bổ xuống, công việc bắt đầu trong tiếng cười nói rôm rả cả mọi người, tiếng nhạc mở xập xình, tiếng cuốc xẻng xúc đất xa nền, tiếng đóng cọc be chan chát…
Ánh nắng mặt trời đã lên, từng giọt mồ hôi long lanh ánh nắng chiếu qua như kim cương lăn tăn trên gò má ửng hồng của các cô gái. Những tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của các chàng trai áo xanh. Những con người tuy sức bé nhỏ người nhưng lạ kết hợp với nhau hăng say làm việc. Từng khối bê tông được đổ xuống. Người cào, người san, người láng bề mặt cho phẳng. Những chàng trai áo xanh không quản ngại khó khăn, đặc biệt có một vài đồng chí trong đoàn sẵn sàng kéo quần, cởi bỏ giày chân trần lội vào vũng bê tông để cào và san bê tông. Qua đây chúng tôi thấy rằng câu truyền thống của đoàn là “không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên” thực sự là đúng đắn.
Khối lượng bê tông lên đến 80 khối nên mọi người làm đến đầu giờ chiều mới xong. Lúc này ai ai cũng đã thấm mệt, mọi người đã cố gắng hết mình để hoàn thành một công trình ý nghĩa. Vậy là năm học mới các cháu nhỏ và cô giáo sẽ đi tới trường trên con đường mới, mọi thứ trở nên mới, khang trang và đầy ý nghĩa vui vẻ trong sự hân hoan của chắp cánh ước mơ cho các em nhỏ. Những ngày tiếp theo…
Những chương trình trao quà tặng tình thương cho các hộ gia đình khó khăn. Mọi thứ vẫn diễn ra như ngày thường. Đoàn hỗ trợ dọn dẹp xóm làng, giúp người dân vận chuyển củi xuống đồi…
Dần dần thời gian cứ trôi qua, và cuối cùng cũng đã đến ngày chúng tôi phải về Hà Nội. Một hành trình đầy chông gai và khó khăn nhưng với nhiều việc làm có ý nghĩa của chúng tôi đã gây được những tình cảm, sự trân quý của những con người nơi đây. Mọi thứ bịn rịn, đầy cảm xúc khi người đi, người ở đều có những cảm xúc riêng khó diễn tả. Nhiều kỉ niệm đẹp được lưu giữ lại với người dân nơi đây. Tạm biệt Miền Đồi thân yêu, chúng tôi về đây.
Chúng tôi sẽ nhớ mãi những kỉ niệm đã trải qua, nhớ mãi những bữa cơm của đội hậu cần đầy chỉn chu và khéo léo, nhớ mãi con người tỉnh cảm nơi đây.
Hẹn những con người nơi đây vào một ngày không xa.
Ngày 20/8/2022
Ý kiến bạn đọc