Ai cũng phải có ước mơ, nó sẽ là động lực, là mục tiêu để cuộc đời chúng ta trở nên nhiệt huyết và ý nghĩa hơn...
Chà, mỗi lần có ai đó nhắc tới câu nói như vậy lòng tôi lại thấy trống rỗng. Ước mơ à, mục tiêu ư?! Nói như vậy có nghĩa là 18 năm qua của tôi sống thật vô nghĩa rồi. À không, tôi đã từng có ước mơ và đam mê, nhưng... cũng chỉ là đã từng mà thôi.
Ngày đó, có một cô bé tròn trĩnh ngồi cạnh người chị họ của mình với đôi mắt long lanh mang đầy vẻ ngưỡng mộ, ngạc nhiên, khao khát rồi quyết tâm. Trong tâm trí của một đứa trẻ đã nghĩ rằng :" Quào, nó thật đẹp, có thể vẽ đẹp được như vậy ư?! Thật thần kì, phải chăng mình cũng có thể? Đúng vậy, chị làm được mình cũng có thể làm được". Cô bé ấy trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên gật đầu cái rụp một cách ngốc nghếch. Nó túm áo chị mình nói đầy chân thành:
- Chị Lan, dạy em vẽ với.
- Sao vậy?! Thích lắm hả?
Cô bé đó lại gật gật đầu, rồi vui sướng khi chị nó đồng ý.
Từ mầm non, nó đã bắt đầu vẽ vời từ những thứ cơ bản nhất như ngôi nhà, mặt trời, con gà rồi con người. Lên tiểu học, nó vô cùng mong chờ tới tiết mỹ thuật, yêu tới mức lén lút mang vở bài tập vẽ về trong khi quy định là phải để ở tủ trên trường. Tất nhiên là lên cấp 2 vẫn như thế, nhưng có chút tiến bộ là nó vẽ truyền thần được rồi. Và khoảng thời gian đó nhờ việc vẽ vời mà nó đã kiếm được những đồng tiền đầu tiên trong đời, tuy không lớn nhưng với một đứa trẻ, vài chục nghìn cũng dư sức cho nó ăn vặt trong một khoảng thời gian.
Tới năm lớp 9 - cuối cấp, là một hồi bận rộn ôn thi chuyển cấp. Bắt đầu từ đó, cô bé ấy luôn nghe được câu nói rằng: "Thôi con ạ, vẽ vời để làm gì, không có tương lai đâu con, sau này khó kiếm việc lắm... Đam mê thôi, bố mẹ không cấm nhưng hạn chế đi con nhé...". Đúng rồi, nó bị gia đình phản đối đấy, và cứ thế, đam mê và sự chăm chỉ ấy dần phai đi.
Lên tới cấp 3, nửa năm nó mới vẽ ra được một bức tranh ưng ý rồi dần rà không vẽ thêm bức nào nữa. Cũng lúc đó cô bé được đề cử làm thủ quỹ của lớp trong suốt 3 năm. Ai cũng bảo sau này làm kế toán được đấy... Sau đó, cô bé ấy cũng đã lên bậc đại học, dù lúc điền nguyện vọng vẫn thật mông lung, chưa hoàn toàn xác định rõ ngành mà mình muốn là ngành gì. Trong khi các bạn thì đã luôn mong muốn trường này, ngành nọ thì cô bé đó còn chưa biết có những trường nào nữa kìa.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi rằng: "ước mơ là gì? Liệu bản thân có còn 1 lần nữa trở nên nhiệt huyết theo đuổi nó 1 cách toàn tâm, toàn ý như đã từng?!" Và tôi chợt nhớ đến câu nói “Người nghèo nhất không phải là người không có một xu dính túi mà là người không có lấy một ước mơ” khi được thầy chủ nhiệm chia sẻ trong quá trình tham gia học môn thực tế và khi tham gia cuộc thi Christmas Writing Contest. Vì vậy, tôi nghĩ rằng mỗi con người ai cũng cần có một ước mơ cho bản thân mình. Vì nếu muốn đạt được mục tiêu nào đó thì ít nhất đầu tiên chúng ta phải biết ước mơ và theo đuổi nó một cách toàn tâm, nếu không mỗi chúng ta mãi cũng chỉ là những kẻ lang thang không mục đích.
Ý kiến bạn đọc