Xin chào cậu! Diệu Thúy của 10 năm sau, tớ là Diệu Thúy năm 15 tuổi đây, cậu có còn nhớ không!... đó là những câu viết đầu tiên đầu tiên trong cuốn nhật kí vào thời điểm giáng sinh năm đó, cũng chính là dấu mốc quan trọng trong cuộc đời của tớ. Trong cuốn nhật kí năm đó tớ viết, tớ đã viết rất nhiều những mong muốn của mình và đặt nó làm mục tiêu để tiến gần tới đích từng ngày từng ngày một. Vào mùa giáng sinh năm nay tớ chợt nhớ về cuốn nhật kí cùng với những ước mơ vẫn còn dang dở và muốn kể với mọi người.
Cuốn nhật kí năm đó có dấu mốc tới khi tớ 25 tuổi, và hiện tại tớ đã trở thành một cô sinh viên năm nhất được ngồi trên giảng đường đại học mà tớ ước mơ bấy lâu. Bởi lẽ, tớ được sinh ra ở một làng quê, vì vậy có rất ít người sau khi tốt nghiệp cấp 3 lựa chọn con đường học tập lên cao hơn. Điều đó đã trở thành một mặc định trong tâm trí của những bậc làm cha làm mẹ rằng “khi học xong cấp 3 hãy cố gắng đi làm thêm để phụ giúp bố mẹ”. Không phải họ không muốn con mình sẽ có một tương lai tốt hơn mà là vì điều kiện gia đình không cho phép.
Gia đình tớ cũng vậy, nhưng may mắn thay mình có một người ba vô cùng tâm lí và mẹ luôn ủng hộ quyết định của con, nên ngay sau khi bước vào ngôi trường cấp 3 thì tớ đã không ngừng cố gắng nỗ lực trong học tập để tương lai sau này có thể là cô sinh viên của ngành QTKD như hiện tại. Thời niên thiếu chúng ta cũng nên có những ước mơ của riêng mình, pha chút ngang tàng, không sợ hãi, chúng ta có thể bình thường những phải biết từ chối sự tầm thường, có thể thất bại nhưng không gục ngã mà phải luôn tiến về phía trước.
Điều ước thứ hai của tớ có hơi ngớ ngẩn một chút xíu, tớ từng ước rằng tớ muốn làm một người bình thường, thật đúng là vậy, giữa đầy rẫy ước mơ to lớn ngoài kia nhưng tại sao tớ lại không chọn ư, không phải không chọn mà tớ muốn trở thành một người bình thường rồi sau đó sẽ tiến dần tiến dần với những thứ lớn lao khác.
Có những giờ lên lớp giáo viên thường hay hỏi chúng ta rằng “sau này em muốn trở thành một người như thế nào” hay “đam mê của em trong tương lai là gì?”. Tớ hỏi thật nhé, liệu có ai vẫn chưa định hướng và xác định được đam mê của mình là gì chưa? bỗng chợt cô gọi đến tên và chúng ta không trả lời được và thốt ra câu nói “thưa cô em vẫn không biết ạ” hay “thưa cô em muốn trở thành một người nông dân ạ…”. Điều mà chúng ta nhận lại ngay sau đó là tiếng cười của bạn bè, cùng với đó là câu nói “ai mà chẳng có ước những tham vọng và đam mê cho riêng mình”, “ước mơ của em chưa đủ to lớn để được gọi là ước mơ”… Chúng mình nên bình thường hóa một người muốn sống một cuộc đời bình thường.
Thế giới này tận 8 tỉ người và chúng ta đều sẽ có trong mình một kiểu cuộc đời của riêng mình, không giống một ai cả, và cũng không phải ai sinh ra có đủ hào quang để trở thành một người nổi tiếng, hay không đủ sự thông minh để trở thành một người tài giỏi và để sống một cuộc đời rực rỡ. Sẽ có những kiểu cuộc đời rất bình thường và yên bình nhưng mà đối với họ thì đó là đủ và thấy ổn với cuộc đời đó là được.
Vì vậy, chúng ta hãy gạt bỏ những sinh nghĩ áp đặt lên người khác rằng “bạn phải có đam mê, có khát khao mới là có ý nghĩa” điều đó đã tạo ra một áp lực vô hình dành cho thế hệ trẻ. Nếu đam mê là niềm ham thích của mình, có người thích to, có người thích nhỏ nhưng mấu chốt là ta vẫn có cái gì đó để yêu thích, theo đuổi và sống vì nó. Áp lực sẽ tạo ra kim cương, nhưng không phải ai cũng muốn trở thành kim cương và mình cảm thấy ổn khi là một viên đá nhỏ ở trong vườn, vậy là đã đủ trọn vẹn cho một cuộc đời.
Sẽ thực sự thiếu sót nếu tớ không nhắc về gia đình của mình, và tớ cũng đã dành ra 3 điều ước cho mái ấm nhỏ ấy , cầu mong sự bình an, sức khỏe và tài lộc sẽ luôn luôn hiện diện. Vào khoảng 3 tháng trước thôi, tớ còn là một cô học trò cấp 3 vô lo vô nghĩ về cuộc sống của mình khi còn đang trong vòng tay của gia đình mà bỗng chốc đã phải xa gia đình để lên Hà Nội để học tập. Kể từ khi đó, tớ mới biết trân trọng khoảng thời gian bên gia đình nhiều hơn, thích những ngày lễ ngày tết lắm vì chỉ khi đó mới có thể về nhà mà thôi.
Một câu nói khiến mình nhớ mãi khi xem bộ phim có tên Reply 1988 rằng: “Vốn dĩ, trẻ con lớn lên đều là khách trong chính căn nhà mình đã từng sinh ra”. Vậy nên ta hãy biết thương yêu những người quan trọng đối với mình khi còn có thể. Nếu như sau này có thể chúng ta sẽ bị cuốn vào vòng quay của công việc đi chăng nữa cũng đừng quên vẫn luôn có gia đình là điểm tựa để ta luôn có thể trở về mỗi khi cần.
“Tớ ước rằng mình không còn tự ti nữa”. Khoảng thời gian học cấp 2 cũng chính là thời gian tớ thu đôi cánh của mình lại vì bốn chữ “bạo lực ngôn từ”. Trước đó, tớ rất vui vẻ với những thứ xung quanh nhưng kể từ khi nhận lại những lời xúc phạm, tớ cảm thấy không còn năng lượng như trước nữa, vậy nên điều ước này cũng chính là thứ mà tớ muốn mình thực hiện một cách tốt nhất và sớm nhất có thể. Rồi cấp ba và giờ là đại học, tớ có thể khẳng định được rằng tớ đã làm được điều đó rồi. Cách tốt nhất để thay đổi chính là sống ở một môi trường mới, bạn bè mới, với một tâm thế mới.
Mỗi con người điều mang cho mình một cung hoàng đạo cho riêng mình. Trong 12 cung thì tớ là một Cự giải chính hiệu, luôn nhạy cảm với những lời người khác nói, hay nói cách khác đó là luôn muốn đào sâu vấn đề. tớ biết đó không phải là điều tốt. Giờ tớ đã biết điều chỉnh điểm yếu đó, vẫn luôn tự nói với bản thân rằng mình không phải nhân vật chính trong câu chuyện của những người khác. Mình là nhân vật chính trong câu chuyện cuộc đời của chính mình, nếu mà người khác không thích mình thì đó là chuyện của họ và mình đâu thể thay đổi suy nghĩ của người khác được. Mình cứ sống tốt và làm những điều mình cho là tốt, nếu họ thấy mình thay đổi một cách tích cực thì biết đâu họ lại có suy nghĩ tốt về mình thì sao.
Nếu mình đã tốt hơn rồi mà họ vẫn không thích mình thì dù mình có làm bất cứ thứ gì họ vẫn coi mình là cái gai ở trong mắt. Chúng ta sống ở trên đời không thể làm hài lòng được tất cả mọi người, vậy nên đừng quá bận tâm với những người không xứng đáng. Bây giờ tớ đã có thể cởi mở hơn đối với những người vừa mới gặp, dễ mở lời để làm quen với mọi người để rồi khoảng thời gian năm nhất đại học tớ quen được những người bạn tốt, hy vọng sau này chúng tớ luôn giữ tình bạn đẹp đẽ này.
Ước mơ cuối cùng mà tớ đặt bút viết lên cũng chính là khát vọng, hoài bão cho tuổi 25 của mình, tớ muốn tự mình có thể kiếm thật nhiều tiền thực hiện ước mơ có một cửa hàng kinh doanh, ước mơ đó là tiền đề để mình theo đuổi ngành QTKD như hiện tại, tớ biết khát vọng này rất khó có thể thực hiện được, nhưng biết đâu sau này ở độ tuổi 25 tớ đã có thể thực hiện được hết những ước mơ trong cuốn nhật kí đó một cách tốt nhất thì sao. Nói xuông thôi thì sẽ là chưa đủ, mà còn phải đi kèm theo đó là sự cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ để theo đuổi khát vọng to lớn đó của mình. Để rồi sau này nhìn lại tớ có sẽ có thể tự hào về những cố gắng hiện tại: "Tớ đã có ước mơ, có thể thực hiện ước mơ, tớ tin vào điều đó". Mong rằng khi bước sang tuổi 25 tớ sẽ có thể viết tiếp những điều ước to lớn hơn.
Chớp mắt, năm 2022 cũng đã kết thúc và chuyển mình để khoác lên chiếc áo mùa xuân của năm 2023. Thứ chúng ta nhận lại là tuổi tác, là mất mát về thời gian và cảm xúc vui có buồn có, xin gửi lại hết ở năm 2022. Chúc cho tất cả chúng ta sẽ có một năm mới bình an bên gia đình, bạn bè và những người thân yêu, chúc cho những người con xa quê có một năm mới nhiều sức khỏe nhiều niềm vui và thành công để một mùa xuân nào đó sẽ được đoàn tụ cùng gia đình để đón một cái tết đúng nghĩa. Hy vọng không ai thấy mình nhỏ bé tầm thường, ai cũng sẽ tìm thấy niềm vui cho riêng mình và cuối cùng chúc cho nhưng ước mơ của chúng ta sẽ sớm được nhanh chóng thực hiện.
Ý kiến bạn đọc