Hà Nội, 01/01/2023
Kính gửi: Quý Thầy(Cô) cùng với các bạn đọc thân mến!
Lời đầu tiên, cho phép tôi xin tự giới thiệu. Tôi tên là Nguyễn Mạnh Hải, sinh viên K4618-QTKD1 của trường Đại Học Công Nghiệp Việt-Hung.
Không biết là, noel năm nay của mọi người như nào rồi nhỉ? Đối với mọi người có lẽ đây sẽ là một dịp lễ, là kỳ nghỉ cuối cùng của năm 2022 hay chỉ là một nét văn hóa du nhập của phương Tây... Riêng đối với bản thân tôi, noel là ngày mà tôi tổng kết những gì đã làm được trong năm vừa qua. Để rồi định hướng cho tương lai cần nỗ lực cố gắng, hay là cần thay đổi để thích nghi với những biến động không ngờ tới trong cuộc sống của bản thân.
Trong bức thư này, tôi sẽ gửi gắm một kỉ niệm buồn, một vấp ngã và nó tác động đến năm 2022 của tôi ra sao. Mong rằng ông già Noel bằng cách nào đó sẽ đọc được và khuyến khích tôi trên chặng đường phía trước.
Tôi rất may mắn vì đã có thời gian sinh sống và làm việc tại nước ngoài. Bên đất nước họ thì noel là một ngày lễ lớn trong năm song hành với tết Tây, có thể coi đây như tết Âm Lịch của họ nên tôi được trải nghiệm lễ noel theo cách chuẩn mực nhất. Vào những ngày như thế này là ngày cô đơn và tủi thân nhất với những người con xa quê hương như chúng tôi. Chúng tôi nhớ nhà, nhớ gia đình, nhớ không khí ấm cúng, nhớ mọi thứ,...nhưng bất hạnh thay, chúng tôi không thể bày tỏ công khai mà chỉ ngậm ngùi nén sâu nỗi nhớ lại và cố gắng phấn đấu đạt được ước mơ khi xuất ngoại.
Nói đến ước mơ khi đó của tôi, tôi ước mơ trở thành một nhiếp ảnh gia. Tôi cực kỳ đam mê chụp ảnh, cứ rảnh là tôi lại vác chiếc máy Fujifilm X-T3 mà tôi tiết kiệm để mua được. Tôi chụp mọi thứ mà tôi cho rằng nó ĐẸP trong mắt tôi. Tôi cũng đã tập tành chụp mẫu với sự giúp đỡ nhiệt tình của các bạn tôi, những người mẫu bất đắc dĩ. Sau đó, tôi tự học thêm chỉnh ảnh, chỉnh màu,... rồi đi nhận những job nghiệp dư. Lúc đó tôi đã thấy sao ước mơ lại thực hiện dễ như thế?
Những câu trả lời tôi nhận được sau đó là |KHÔNG|. Nếu ước mơ dễ đạt được như thế thì tôi không thể nào tiến bộ được, tôi đăng những bức hình đẹp nhất của tôi lên những trang wep quốc tế, nơi người mà dùng trả tiền cho những bức ảnh mà họ thấy đẹp và xứng đáng. Và câu chuyện vỡ mộng bắt đầu từ đây, tôi nhận được các đánh giá về chuyên môn cực kỳ tận tình: ảnh phong cảnh thì bố cục ảnh còn lủng củng, chụp theo cảm tính; ảnh đường phố thì chưa có hồn, chụp thiếu cảm xúc; ảnh chân dung thì làm da còn nghiệp dư, thiếu kiến thúc chuyên môn, đó là những phản hồi tiêu biểu mà tôi nhận được.
Đây thật sự là một cú shock đối với tôi, tôi cứ nghĩ mình chụp đẹp kiến thức chỉnh sửa thượng thừa nhưng đó chỉ là tư duy thiểm cận của bản thân. Và rồi tôi thật sự nghi ngờ về con đường xuất ngoại của bản thân, nghi ngờ sự nỗ lực của bản thân, nghi ngờ về chính tương lai của chính mình. Đến tháng 9/2022 tôi đã đưa ra quyết định đi ngược với dự tính của bản thân “Về Nước”.
Để đưa ra quyết định trên, đã có sự tác động bởi rất nhiều yếu tố: gia đình muốn tôi về nước, công việc tôi gặp trục trặc, chưa xác định rõ con đường cho bản thân, và đặc biệt là thay đổi lối suy nghĩ về ước mơ. Đã là ước mơ thì ở đâu cũng có thể phát triển được, một chồi non nếu như có thể nảy mầm ở một sườn núi toàn đá thì nó sẽ là cái cây nổi bật. Đã là đam mê thì không thể từ bỏ, không phải thay đổi định hướng thì đồng nghĩa với việc từ bỏ, mà đó chỉ là tìm đường khác để tới đích thôi. Chỉ cần tiếp tục nỗ lực và cố gắng, không tự cao, khiêm tốn lại.
Hiện tại, tôi đang rất hạnh phúc với quyết định của mình. Tôi vẫn đang theo đuổi ước mơ trở thành nhiếp ảnh gia một cách chậm dãi. Tôi đã hình thành một tư duy mới và áp dụng theo đó, tôi có một lời khuyên:
“Nếu hạnh phúc với ước mơ thì hãy ước
Còn không hạnh phúc với ước mơ thì ước làm gì?”
Cảm ơn mọi người vì đã bớt chút thời gian đọc những dòng tâm tư này của tôi!
Ý kiến bạn đọc