TO MY FUTURE - Đỗ Thị Lan Hương K4418 QTKD
Xin chào, bây giờ đang là những ngày cuối tháng 2 năm 2022, tôi ngồi đây viết những dòng chữ này gửi đến bạn – tôi ở năm 30 tuổi!
Không biết sau khi đọc lại lá thư này bạn sẽ như thế nào? Bạn có đang khỏe không? Công việc như thế nào? Cuộc sống ra sao? Bố mẹ, bạn bè thì thế nào, còn bên bạn chứ?!
Những ngày tháng này đây tôi đang rất mệt mỏi, cảm giác mọi thứ đều đi ngược lại những gì tôi mong muốn. Tôi là một người rất lười viết nhưng không còn cách nào. Có lẽ viết ra sẽ giúp tôi giải tỏa được một phần nào đó. Tôi rất ít nói, thường hay che giấu cảm xúc của bản thân để rồi không thoát ra khỏi vòng tròn quẩn quanh đó. Nếu tôi nói ra sẽ như thế nào? Có tốt lên không hay làm tôi thấy tự ti hơn? Cái cảm giác phải đè nén mọi thứ nó thật kinh khủng mặc dù biết giãi bày ra được thì tâm trạng sẽ tốt hơn. Nhưng làm cách nào để chia sẻ với mọi người một cách tốt nhất? Càng suy nghĩ tôi lại càng đưa bản thân mình vào ngõ cụt. Rồi dẫn tới tình trạng ngại giao tiếp với người khác và lại chọn cách im lặng, kìm nén. Nhưng điều may mắn là tôi có một gia đình vô cùng hạnh phúc, bố mẹ, anh chị em luôn yêu thương tôi, họ luôn ở phía sau che chở cho tôi.
20 tuổi, tôi vẫn còn đang mông lung không biết mình thích gì và muốn gì, đến những sở thích riêng cũng không có. Hôm nay, viết lên những điều này vì tôi nhận thấy rằng trong khoảng thời gian gần đây tôi đã bắt đầu trưởng thành. So với các bạn cùng trang lứa có lẽ tôi trưởng thành muộn hơn rất nhiều. Các bạn biết được bản thân thích gì, có năng lực gì và có mục tiêu phấn đấu, chọn được lối đi riêng cho mình. Còn tôi thì vẫn đang thờ ơ với cuộc sống chả bao giờ nghĩ rằng ngày mai phải làm gì? Tương lai sẽ ra sao?Chỉ biết học cho tốt còn bố mẹ sẽ định hướng cho mọi việc, nói chính xác hơn thì tôi hoàn toàn phụ thuộc vào bố mẹ.
Giờ đây, tôi đang dần nhận ra được mọi điều và tôi cần phải thay đổi. Khủng hoảng tâm lí ở độ tuổi này thật tệ, nó khiến tôi trở thành một người mà tôi không biết đâu mới là chính mình. Và điều tôi ghét nhất ở bản thân lúc này là quá để ý và đặt nặng mọi vấn đề ngay cả những điều nhỏ nhất. Để rồi có lỗi với mọi người, lại tự dằn vặt chính mình, luôn sống trong sợ hãi, lo âu. Nhiều lúc tôi nghĩ nếu như tôi vô tư, vô tâm như trước thì có khi nào sẽ vui vẻ hơn bây giờ? Nhưng rồi ai cũng phải lớn lên, phải biết suy nghĩ, biết tự lo cho cuộc sống của mình. Biết là vậy nhưng bây giờ tôi lại nghĩ quá nhiều. Không phải nghĩ đến tương lai mà lại nghĩ về quá khứ, luôn ám ảnh và lo sợ những điều trước kia sẽ lặp lại, sợ bản thân lại một lần nữa sống trong bóng tối.
Khi viết ra được điều này thì cũng là lúc tôi đang dần buông bỏ quá khứ, đưa những điều không vui vào dĩ vãng, học cách quên nó và lấy đó là mục tiêu để vươn lên. Tôi sẽ học cách tự mình đứng dậy sau khi vấp ngã, học cách trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn để những người yêu thương, quan tâm tôi không phải lo lắng nhiều nữa. Bây giờ hơn bao giờ hết tôi đã biết cố gắng cho cuộc sống của mình.
Dự định ban đầu của tôi không phải là quản trị kinh doanh, nhưng vì một số chuyện mà tôi lựa chọn ngành này. Nếu là trước đây tôi thấy không thích, không phù hợp thì tôi đã bỏ lâu rồi, đi con đường khác rồi. Nhưng tôi không thể lãng phí thời gian và công sức nữa, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều. Khi đã qua đi thì sẽ thấy nuối tiếc, thời gian trôi nhanh quá. Vì vậy, tôi đã cố gắng thay đổi, thật rất khó khăn, mệt mỏi lắm nhưng lần này tôi không muốn dở dang nữa. Bây giờ, tôi có mục tiêu đề ra cho bản thân, có ước mơ để phấn đấu, ước rằng tôi của 10 năm sau đã trở thành một nhà quản trị thành đạt. Tôi phải thật cố gắng cho một ngày chạm mốc chiến thắng!
Để trở thành một nhà quản trị tôi phải cố gắng rất rất nhiều vì sự thật là tôi không có yếu tố cần thiết của một quản trị viên phải có. Tôi cần trau dồi các kỹ năng, học hỏi và nghiên cứu kiến thức chuyên môn, học cách ứng xử, giao tiếp,.... Muốn quản lý được một công ty, quản lý được một tập thể thì tôi phải quản lý được chính mình trước. Trước giờ tôi đều nghe theo sự sắp đặt của người khác, không có định hướng hay kế hoạch cho bản thân.
Điều đầu tiên, tôi phải làm lúc này là biết lên kế hoạch cho bản thân, sắp xếp được công việc và thời gian của mình cho hợp lí. Hiện giờ tôi muốn học thêm tiếng anh vì trình độ tiếng anh của tôi quá yếu. Ngoại ngữ rất cần thiết trong ngành quản trị nói riêng và mọi lĩnh vực nói chung. Đồng thời tôi cũng muốn tự lập với cuộc sống hơn, muốn trải nghiệm tiếp xúc nhiều với xã hội. Từ đó tôi có thể học hỏi thêm nhiều thứ, có kinh nghiệm hơn. Và điều tôi muốn nhất là trở thành một người giao tiếp tốt vì tôi ít ra ngoài, nên việc giao tiếp rất kém, sợ đứng trước đám đông. Học cách ứng xử linh hoạt hơn, có thể tự ứng phó trong mỗi tình huống mà không phải lúc nào cũng dựa dẫm, chờ đợi vào người khác…
Để thực hiện được mơ ước trở thành một nhà quản trị thành công, tôi phải nỗ lực phấn đấu rất nhiều. Không cần biết bạn lúc này đang đứng ở đâu, vị trí nào nhưng bạn hãy nhớ rằng “cho dù cuộc sống của bạn có như thế nào thì đừng bỏ cuộc, nản chí. Bạn hãy cố gắng luôn tự tin và lạc quan, đối diện với sự thật với chính mình và sống tích cực hơn. Nếu có vấp ngã thì bạn hãy đứng lên và đi những bước chân thật vững vàng!”.
Cuối cùng, tôi hi vọng ở tương lai 10 năm sau bạn đang có một cuộc sống tươi đẹp. Và hãy cho tôi hồi đáp về ước mơ lúc này có thành sự thật? Bạn đã đi được đến chặng đường nào rồi, đã trưởng thành được bao nhiêu. Bạn đã làm được những gì cho bản thân, gia đình và giúp được gì cho đất nước, xã hội.
Bạn hãy để những thành công mà bạn gặt hái được, chứng minh cho tôi thấy rằng tôi có thể làm được và đã thật sự cố gắng để có được những điều tốt đẹp, nhé!
Thân ái chào tạm biệt bạn – tôi của 10 năm sau!
Ý kiến bạn đọc