Hoàng Thị Hà – K42 QTKD
Hà nội , ngày 22 tháng 02 năm 2022
BỨC THƯ GỬI TƯƠNG LAI
Thân gửi: cô gái tuổi ba mươi!
Chào cậu! người bạn thân hơn tuổi của tôi thế nào rồi, tôi chính là cậu của tám năm trước. Hôm nay là một ngày đặc biệt cảm xúc bồi hồi lại ùa về, tôi muốn làm gì đó gửi đến người bạn chính tôi trong tương lai, không biết khi đọc những dòng chữ này, thì cậu đang ở phương trời nào, đang ở mảnh đất Việt Nam thân yêu hay đang ngao du khắp nơi như ước mơ của cậu ngày ấy, không biết rằng trái đất thân yêu này đã tránh xa được đại dịch COVID-19 hay chưa. Thật tò mò, năm ba mươi tuổi, không biết cô gái của tôi sau này sẽ như thế nào nhỉ!
Nhớ lại lúc còn bé, tôi vô tư biết bao, thoải mái vui đùa cùng các bạn trên đồng cỏ mênh mông, đằng xa kia là đàn trâu đang gặm những chùm cỏ xanh mướt. Trên bầu trời xanh là đàn cò sải cánh bay phấp phới, rồi từ từ xa dần khỏi tầm mắt, cũng không thể nào quên hình bóng lúc nghịch ngượm bị ba mẹ đánh đòn, hình ảnh sợ sệt chạy quanh ngôi nhà nhỏ mà ấm áp đó làm tôi nhớ lại cũng phải bật cười, rồi còn nhớ ngày đó mẹ bị đau tay do làm việc quá vất vả, ước gì tôi của tương lai có thể làm một người bác sĩ, rồi cứ vậy ngây thơ theo đuổi ước mơ đó. Ôi biết bao kỉ niệm thời thơ ấu đáng giá biết bao nhiêu, tôi của ngày ấy thật là một cô bé ngây ngô.
Ký ức chứa chan những kỉ niệm cùng những người thân yêu dấu, là bao quang cảnh khi xưa vẹn nguyên chẳng đổi, là nơi vun đắp ước mơ lớn lên từng ngày. Cũng đến lúc rời xa gia đình bước chân lên mảnh đất Thủ Đô huyên náo, tấp nập, làm cô sinh viên của ngôi trường đại học công nghiệp Việt – Hung. Ước mơ ngày bé giờ đã không còn khao khát trong đầu, thay vào đó tôi lại chọn học quản trị kinh doanh, một ngành học mà trước giờ chưa từng nghĩ sẽ lựa chọn. Nhưng chính nhờ sự thân thuộc cũng như phù hợp đã cho tôi động lực để tiến bước, ngôi trường tôi học rất bình yên, không quá xô bồ, không quá náo nhiệt, nó bình lặng, yên bình, giống như tính cách con người tôi vậy. Đây là nơi mà tôi muốn gửi gắm bốn năm thanh xuân tuổi trẻ, tự tin rằng tôi sẽ chọn đúng con đường đi về phía trước.
Nhớ năm tròn mười tám tuổi, sinh nhật đầu tiên xa nhà, không có bố mẹ, anh chị em, ngồi cạnh chỉ có những người bạn mới quen. Các bạn cũng vậy, cũng đều là những đứa trẻ vừa rời xa vòng tay của ba mẹ. Lúc tan tiệc, nhìn lại những tấm hình chụp chung tôi đã bật khóc vì niềm hạnh phúc đơn giản ấy. Tôi nhớ những lần cả nhóm đợi nhau cùng đi học rồi đợi nhau cùng về lúc tan giờ, cùng giúp đỡ nhau đạt thành tích học tập cao, cải thiện nhiều kỹ năng cần thiết trong cuộc sống, cùng nhau tổ chức những cuộc vui cắm trại, đi tham quan các khu du lịch. Có năm, mùa đông trời lạnh giá, nhiều bạn sinh viên đi học vẫn chỉ hời hợt đôi ba chiếc áo mỏng, tôi cùng các bạn đã cùng nhau đi bán từng chiếc bút bi, đi gom bìa, sách vở đã qua sử dụng, chai nhựa bỏ đi để bán lấy tiền tổ chức các hoạt động thiện nguyện giúp đỡ phần nào cho các bạn sinh viên gặp hoàn cảnh đặc biệt.
Sau những việc làm như vậy, bản thân tôi thấy rất vui xúc động với tình cảm của cán bộ, giảng viên, nhân viên, toàn thể các bạn sinh viên trong nhà trường, có một tấm lòng tương thân tương ái, những hành động tình thương yêu của những con người như dưới một ngôi nhà chung, thật cảm động. Đặc biệt hơn là tinh thần vượt khó của các bạn sinh viên ấy, không quản khó khăn mà vẫn vươn lên trong cuộc sống, thật đáng ngưỡng mộ. Những ngày tháng tuổi trẻ được sống hết mình, lạc quan, vô lo vô nghĩ trong dòng ký ức tươi đẹp làm tôi không thể nào quên …
Mới đó mà giờ tôi đã là cô sinh viên năm cuối, muốn được quay trở lại những ngày mười chín đôi mươi. Vậy mà cuộc sống thường nhật vẫn cứ diễn ra nhanh chóng, hồi ức đó dần trở thành kỷ niệm, sinh viên năm cuối không còn nhiều thời gian để hết mình với những nhiệt huyết của tuổi trẻ, hàng ngày chỉ xoay quanh những quyển đồ án, báo cáo, những sự chuẩn bị dành cho một chặng đường dài khi bước chân ra khỏi cánh cổng trường đại học. Bầu không khí tôi đang hít thở cũng không còn được trong lành như xưa, cả thế giới đang gồng mình chống lại đại dịch Covid-19, có rất nhiều người thân bị nhiễm và để lại hậu quả khó lường, khiến tôi giờ đây thấy hoang mang. Tôi chợt nhận ra rằng, càng trưởng thành, thì bản thân càng có nhiều trách nhiệm cho tương lai, cho con người trên trái đất này, cho sự già nua nhanh chóng của ba mẹ, và bật khóc khi thấy mình chưa thể làm được gì. Giây phút này, tôi thấy mình thật yếu đuối, và tôi tự hỏi, liệu rằng cậu của sau này có thực hiện được bao nhiêu ấp ủ trong lòng này hay không!
Cảm xúc bây giờ thật khó diễn tả khi nghĩ về cậu của tương lai. Tuổi ba mươi của tôi, thời điểm vàng để khởi dựng một sự nghiệp vững vàng, tạo lập nên những tháng năm rực rỡ. Tuổi ba mươi, mọi thứ mới thực sự gọi là bắt đầu. Để bản thân được bước những bước đi vững vàng hơn, tôi đã viết bức thư, xin thời gian hãy lưu giữ lại những dòng chữ này, để gửi gắm đến cậu những mục tiêu của chúng ta là: Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ đăng kí làm thực tập sinh tại một công ty thích hợp trong khoảng ba tháng. Đợt thực tập đó sẽ không đem lại bất cứ khoản tiền nào, nhưng tôi đã có một khoản tiết kiệm nho nhỏ khi đi làm thêm, vì vậy tôi nghĩ ba tháng không có tiền lương đó sẽ không làm khó được bản thân.
Kế hoạch dài hạn là tìm một công việc phù hợp có liên quan đến chuyên ngành học, và tôi rất muốn được làm việc tại một doanh nghiệp quốc tế. Để đạt được mục tiêu đó, tôi nhất định sẽ tham gia một vài khóa học tiếng Anh chuyên nghiệp để làm trợ thủ bên cạnh chuyên ngành của mình. Nếu đợt thực tập yêu cầu tôi phải có thêm nhiều kiến thức và kĩ năng khác, tôi vẫn sẽ đăng kí thêm các lớp học cần thiết nữa. Cố gắng hằng ngày để thực hiện ước mơ, mua nhà, mua xe, sẽ kết hôn với anh người yêu lý tưởng, có một gia đình nhỏ hạnh phúc, hai vợ chồng cùng những đứa con kháu khỉnh, cùng nắm tay nhau đi du lịch khắp nơi vững bước với sự nghiệp tôi đã chọn.
Viết cho tuổi ba mươi, mong rằng cả thế giới cùng nắm tay nhau đẩy lùi dịch covid -19, cuộc sống bình yên sẽ trở lại với nhân loại và người bạn thân tuổi ba mươi của tôi dù có khó khăn như nào thì hãy cứ cố gắng lên. Bức thư này, tôi hẹn tám năm nữa mình sẽ đọc lại, xem cậu đã thực hiện được bao nhiêu mục tiêu, hay vẫn như hiện tại đang nghĩ vu vơ, thức khuya, hay buồn vì những chuyện không đáng không? Hay cậu còn luyến tiếc những chuyện đã thuộc về hồi ức?
Này, cậu đừng lo lắng nhé! gia đình luôn ở sau cậu, đó là động lực và sức mạnh lớn nhất của cậu. Hôm nay viết bức thư này để tâm sự trải lòng với cậu cũng như để nhắc nhở cậu rằng: Tôi đã phải khó khăn như nào mới xây dựng nên cậu của ngày hôm nay, vì vậy hãy không ngừng cố gắng hết mình để chứng minh bản thân. Tuy sóng gió của cuộc đời luôn dữ dội và khắc nghiệt nhưng tôi mong cậu sẽ vững lý tưởng đưa con thuyền tiến về đích.
Cố gắng và thật hạnh phúc nhé cô gái!
Thân gửi
Tôi của tương lai!
Ý kiến bạn đọc