Bài viết tham gia cuộc thi TO MY FUTURE - Phạm Văn Hà

Đăng lúc: Chủ nhật - 27/03/2022 18:27
Bài viết tham gia cuộc thi TO MY FUTURE
Phạm Văn Hà – K4418 QTKD


Một bao bì chứa một lá thư đã được chuyển phát những tận 5 năm. Trên bao bì đã có đôi phần  ố vàng cùng với những nét bút bi xanh được ghi một cách nắn nót đã phai nhạt dần theo năm tháng. Người gửi “Phạm Văn Hà’’ – người nhận “gửi tôi của 5 năm sau  khi đã 25 tuổi”. Một giọng nói quen thuộc của một đứa  con Hải Dương xa xứ cất lên “Òa bức thư của mình ngày xưa đây rồi, cuối cùng mày cũng đã chịu đến”.

Cầm trên tay bức thư của chính mình năm năm về  trước trong lòng tôi bỗng có chút nghẹn ngào không buồn cũng chả vui chỉ là từng ký ức bỗng nhiên ùa về như một cơn gió mùa thu làm mát mẻ lòng người. Vậy mà cũng năm năm trôi qua rồi sao? đã có rất nhiều chuyện xảy ra chính tôi cũng không còn nhớ mình đã viết cụ thể những gì ở trong bức thư này. Nhưng tôi dám cá rằng mình đã phải dành rất nhiều tâm huyết để viết nó, rằng tôi cũng từng đã có những ước mơ dù cho nó có thực tế và điên dại đến đâu đi cho nữa.

Tôi bỗng mừng vì hóa ra mình đã có dịp đủ dũng cảm và quyết tâm để nêu hết những ước mơ, những điều muốn nói và dặn dò dành cho tương lai chính mình. Và giờ nó đã ở đây bức thư của năm năm về  trước, tôi cũng ở đây để chiêm nghiệm lại chính bản thân mình rằng đã có những điều gì mình đã làm được và chưa làm được, rằng mình đã thực sự bùng cháy hết mình với những ước mơ mà mình tự hứa sẽ phải thực hiện bằng được hay chưa.

Tôi khẽ mở bao bì và chỉ thấy xuất hiện bên trong là những tờ giấy với các dòng chữ liền kề nhau một cách ngay lối. Tôi cẩn thận đọc lại chúng từng chữ, từng chữ một với nội dung cụ thể như sau:

“Gửi cậu bản thân tôi của 5 năm sau, à không hay là phải là gửi anh mới đúng nhỉ kk. Đùa xíu thôi chắc không phải giới thiệu thêm đâu nhỉ. Một con người xuất thân từ vùng nông thôn Hải Dương tuy còn nhiều nghèo khó nhưng vô cùng yên bình. Gia đình cũng không phải khá giả cho lắm nếu không nói là cũng đôi lúc rơi vào cảnh khó khăn, cùng cực.

Đã không ít lần tôi cảm thấy tủi thân vì hoàn cảnh gia đình, rồi lại so sánh bản thân mình với những đứa bạn cùng chăng lứa rằng tại sao chúng bạn luôn có quần áo đẹp, rằng tại sao chúng luôn có quyền mua đồ này đồ kia một cách thoải mái như vậy. Vậy tiền của chúng là ở đâu ra vậy? Chắc không phải là do chúng tự đi làm mà có được rồi, tất nhiên cũng có một vài trường hợp ngoại lệ nhưng số đó là rất ít vì tất cả đều là học sinh còn phải phụ thuộc vào bố mẹ mình rất nhiều.

Hàng loạt những câu hỏi tại sao trong đầu tôi xuất hiện hàng ngày. Đôi lúc tôi cũng chỉ biết ngây ngốc đứng một góc mà nhìn đứa bạn vui vẻ chơi đùa bởi vì cũng chỉ với một lý do là tự ti về gia cảnh của bản thân và điều đó thật là khủng khiếp biết bao đối với suy nghĩ non nớt của một đứa học sinh phải khôn nào ? Haiz, quả không sai, người ta bảo tiền không phải là tất cả nhưng nó giúp chúng ta tự do rất nhiều. Điều đó càng được ghim sâu và nghiệm chứng trong suốt tuổi thơ con người tôi biết nhường nào.

Đã biết bao nhiêu thứ tôi rất muốn mua nhưng đành phải kìm lòng để tiết kiệm tiền cho những thứ quan trọng hơn, rằng cũng biết bao nhiêu nơi tôi dự định muốn đi nhưng lại hủy bỏ vì kinh phí không cho phép. Còn rất nhiều nhiều thứ nữa tôi muốn làm, muốn trải nghiệm nhưng quả thật đã đôi lúc bị bế tắc vì tôi hiểu xuất phát điểm của mình ở đâu, hoàn cảnh gia đình không cho phép. Với sự non nớt trong suy nghĩ của một đứa học sinh và sự bất đồng của những năm dậy thì, đã đôi lúc tôi tỏ ra căm ghét gia đình mình với hoàn cảnh hiện tại, thậm chí còn tiêu cực tới mức căm hận bố mẹ mình tại sao lại không thể lo cho con một cuộc sống tốt hơn để con bớt khổ.

Những suy nghĩ đó thật là ghê tởm đúng không nào? Đó chỉ là một vấn đề thôi điều thực sự khủng khiếp đối với tôi chính là sự hành hạ trong tinh thần. Bố tôi không hẳn là không thương vợ yêu con, cũng không hề rượu chè, cờ bạc nhưng lại khá nóng tính và bảo thủ. Đã không ít lần bố tức giận một cách vô cớ vì những chuyện nhỏ nhặt tưởng chừng như chả đáng phải tức giận như vậy. Và cũng là từng ấy lầm bố mẹ tôi cãi nhau giữa đêm. Từng câu chuyện đều được tôi nghe thấy hết, thậm chí đã đôi ba lần bố mẹ đòi li dị. Mỗi lần tôi đều khóc rất nhiều trong đêm tôi không bênh ai cả cũng không muốn trách ai cả chỉ thấy đau lòng vì hoàn cảnh hiện tại mình phải trải qua.

Tôi dần ngày càng hướng nội đúng nghĩa khép mình với những suy nghĩ và tâm tư trong thế giới của riêng mình. Ở đó trong căn phòng nhỏ với một cái bàn học và một ít đò đạc tôi được sống là chính mình và tìm được sự bình yên trong tâm hồn. Mọi chuyện dần trở thành quen với bản thân tôi tuy nhiên bên trong nội tâm tôi ngày càng cắn xé mãnh liệt hơn. Hoặc là tôi cứ tiếp tục thế này với sự đau khổ bế tắc hoặc là vùng dậy đấu tranh với những điều mình thực sự mong cầu.

Tôi tìm đến những quyển sách để đọc, bên cạnh đó một người thầy dù chỉ là trên mạng thôi  mà tôi vô tình biết đến và ngưỡng mộ cho tới tận bây giờ đó là thầy Nguyễn Hữu Trí đã chia sẻ rất nhiều điều mà tôi thực sự phải suy ngẫm cho bản thân. Tôi quyết định rồi tôi không thể sống mãi như vậy được hỡi tên hèn nhát kia. Hãy cứ đứng lên và chiến đấu tiếp nào! Ừ thì hoàn cảnh gia đình khó khăn thì đã làm sao chứ, rồi gia đình không hạnh phúc thì cuối cùng sao nào, có buồn lòng và mệt mỏi nhưng đâu thể lấy đó là làm lí do cho sự yếu kém, nhút nhát phải không nào. Ngoài kia còn biết bao trường hợp khó khăn hơn bản thân mình, còn biết bao người con thiếu vắng cha hoặc mẹ hoặc cả hai. Vậy thì đã sao? Họ vẫn tồn tại, vẫn vươn lên như những mầm cây mạnh mẽ để rồi nở rộ như những bông hoa tỏa hương thơm cho đời. Còn mày thì sao, “Hà”!

Mày cũng đã 20 tuổi, đã là sinh viên năm hai của một trường Đại học rồi, càng không thể chấp nhận cái tư duy cũ rích của của một thằng hướng nội, luôn căm hận cả thế giới được nữa. Mày cần phải thay đổi nhiều hơn, nhiều hơn nữa! Hãy ra sức mà học tập, mà trau dồi kinh nghiệm và các kĩ năng đi. Bởi vì mày đã quyết tâm học đại học mà không chọn những con đường khác bởi vì mày biết được rằng đại học không phải con đường duy nhất dẫn tới thành công nhưng là con đường chắc chắn và an toàn nhất để thành công. Mày hiểu được rằng dù có nói thế nào đi nữa hai từ gia đình vẫn luôn là điều gì đó thiêng liêng trìu mến biết bao. Dù có thế nào người thương, quan tâm mình nhất vẫn chỉ là bố mẹ. Bố mẹ bây giờ cũng đã hết cãi nhau, có lẽ là họ đã chấp nhận và học được cách bao dung cho những khiếm khuyết của nhau. Chỉ vậy thôi mà tôi đã vui biết bao.

Bây giờ, sau khi đã có thời gian học đại học và sống xa nhà tôi càng cảm nhận được tình thương của họ là vĩ đại đến nhường nào. Họ không hoàn hảo đâu nhưng lại luôn muốn dành những điều tốt nhất cho con cái của mình. Hóa ra trước đây tôi lại không cảm nhận được tình yêu đó mà lại đổ lỗi hoàn toàn do họ. Bố mẹ tôi có lẽ cũng không muốn thế nhưng có lẽ họ đã có tuổi và tư duy khó có thể thay đổi được nhiều nữa. Họ đâu được đào tạo bài bản về kiến thức trên trường cũng như tư duy dù gì thì bố mẹ cũng làm hết sức cho con cái rồi. Và giờ họ là nguồn động viên lớn lao cho tôi trước những khó khăn, thử thách. Thật biết ơn làm sao!

Còn mày Hà ở hiện tại 20 tuổi ơi, xa hơn nữa là 25 tuổi và rất năm về sau nữa hãy luôn nhớ nhé có thể mày không xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng gia đình giàu có phải nhất định xuất thân từ mày. Nhớ chưa ha ha! Hãy luôn ghim nó vào trong đầu nhé mình  tin cậu sẽ làm được thôi. Cứ cháy hết mình với tuổi trẻ đã nhé, làm những điều mà mình muốn và cảm thấy là có ích cho bản thân và cho cộng đồng. Để rồi đến khi 25 tuổi hoặc khi về già mình sẽ có một chuỗi những kỉ niêm đáng nhớ gắn liền với thanh xuân tươi trẻ, không phải hối tiếc cho những năm tháng đã qua. Chỉ sợ nhất một điều là mình sẽ dễ dãi với bản thân, mà không nỗ lực đủ lớn để đạt được mục tiêu.

Nói tới nỗ lực, tôi mới nhớ là tại sao tôi lại phải nhắc nhở bản thân mình như vậy. Bởi vì, những thứ tôi muốn ăn đều rất đắt, những thứ tôi muốn đến đều rất xa và người yêu hiện tại của tôi lại vô cùng ưu tú. Khó có lựa chọn con đường  nào khác ngoài việc không ngừng phát triển nên rồi đúng không nào? Mình hiểu được trách nhiệm của mình hiện tại và tương lai là như thế nào là phải có cuộc sống tốt sau này để có thể lo được cho bố, mẹ và người thân để không phải rơi hoàn cảnh bế tăc khó khăn như  trước  nữa.

Mình biết tuổi 20 là cái tuổi chông chênh nhất trên cuộc đời sẽ không tránh khỏi những khó khăn, mệt mỏi và thậm chí là mất định hướng. Nhưng hãy tin rằng ở bên cạnh mình luôn có những thầy cô, người bạn bè tốt luôn sẵn sàng dang tay giúp đỡ, chỉ đường dẫn lối. Hãy chân quý những người giúp ta tiến lên những lấc thang mới Hà nhé cả hiện tại cũng như sau này. Tuổi trẻ hãy cần như vậy dám đi, dám nghĩ, dám làm dám dấn thân, không nhìn thấy khó khăn mà chùn bước có như vậy cậu mới có thể đạt được sự tự do tài chính năm 25 tuổi và các năm về sau nữa. Ước mơ mua được một căn nhà trung cư ở Hà Nội có lẽ còn xa vời nắm nhưng không vì thế mà không thể có cách.

Hà năm 25 ơi, cậu hãy nhớ nhé, trước năm hai năm tuổi phải học được được những phép cộng thêm thật nhiều những trải nghiệm, thật nhiều sự sâu sắc trong đối nhân xử thế. Và rồi cậu hãy học những phép trừ giảm bớt sự bốc đồng, giảm bớt được những tham, sân, si, mạn, nghi. Cậu nhớ là phải học cách cho đi nhiều hơn nữa nhé không chỉ là về vật chất mà còn là giá trị tinh thần và giá trị bản thân mình đem lại. Giống như tổng thống Lincoln đã nói: “luôn có điều kì diệu xảy đến với người thực sự biết yêu thương, họ càng được nhiều, họ càng có nhiều”. Vì vậy cậu hãy sống thật yêu thương, chan hòa với cha mẹ, với người mình yêu và với tất cả mọi người. Sống có trách nhiệm cũng là một cách để thể hiện lòng yêu thương, có ích đối với xã hội.

Nói đến đây mình mới nhớ mình rất muốn đóng góp một phần công sức nhỏ bé để xây dựng quê hương mình tốt đẹp hơn. Quê hương mình vẫn còn nghèo đói lắm, mình ước có đủ tiền để làm một sân bóng thật chuyên nghiệp và hoành tráng tại quê để mọi người không còn phải đi rất xa để thuê sân bóng đá. Mình cũng mong có thể ủng hộ thêm nhiều nữa vào quỹ dành cho người cao tuổi neo đơn và các hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn tại xã. Mình cũng muốn góp thêm kinh phí để mở rộng đường xá tại thôn, làng và còn rất nhiều những điều khác nữa mà mình muốn cải thiện quê hương này. Mình rất yêu nơi này vì nó là nơi gắn bó với mình một tình cảm không thể diễn tả được vậy nên Hà của năm 25 tuổi ơi hãy cùng mình cố gắng hết mình cho tương lai nhé sau này của chúng ta nhé. Và luôn nhớ đến câu nói của ông KIM WOO CHOONG rằng “Tuổi trẻ không có ước mơ thì không còn phải là tuổi  trẻ. Ước mơ là điều tối quan trọng cho tuổi trẻ. Tuổi trẻ chính là ước mơ và lịch sử thuộc về những người biết ước mơ”. Gửi tới cậu chút tâm sự về ước mơ hiện tại. Tự tin và quyết thắng nào”!

Tôi đã đọc hết từng trang từng chữ và nhẹ nhàng cho bức thư trở lại bao bì. Bây giờ tôi 25 tuổi cần nghiêm túc xem xét lại bản thân đã đạt được những kì vọng của mình trước đây đã đề ra hay chưa. Nếu vẫn còn chưa thực hiện được thì tôi sẽ tiếp tục tiến lên từng ngày mà không bỏ cuộc cho khi mình già và chết đi.
                                                                                                                     
Try up and never give up!

 
Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Ý kiến bạn đọc

 
© Copyright 2015 Ma Ha Nguyen All right reserved.
Website dành cho người mưu cầu và mong muốn chia sẻ tri thức 
Nếu các bạn muốn trao đổi và chia sẻ các giá trị tốt đẹp, hãy truy cập vào:
Facebook: https://www.facebook.com/groups/htnc.vn
Fanpage: https://www.facebook.com/htnc.vn/
Hotline: 0386.196.888


Giới thiệu về website HTNC.VN

Website free tài liệu, đề thi và hỗ trợ giải đáp trong lĩnh vực tài chính ngân hàng được thành lập ra nhằm tạo ra sân chơi cho các trí thức, các bạn sinh viên và những người có nhu cầu tìm hiểu về các kiến thức chuyên ngành tài chính ngân hàng, kiến thức cơ bản về kinh tế học nhằm nâng cao hiểu...

Thăm dò ý kiến

Bạn quan tâm gì về Trường ĐHCN Việt Hung?

Tìm hiểu thông tin đào tạo tại trường

Muốn được tham gia giảng dạy tại Trường

Muốn được học tập, nghiên cứu tại Trường

Muốn tuyển dụng sinh viên của Nhà trường

Tất cả các ý kiến trên

Liên kết