Trong cuộc đời con người thứ không thể quên đó là gia đình, thứ không thể trở lại đó là thanh xuân. Thanh xuân của bạn là gì?
Thanh xuân của tôi đó là những ngày tháng gắn liền với trường đại học. Tôi không muốn lãng phí thanh xuân vào các khu công nghiệp, những giờ tăng ca mỏi mệt mà quên đi giây phút vui vẻ vô tư. Tôi cũng không muốn cuốn theo vòng xoáy của “cơm áo gạo tiền” khi mình là một cô gái độ tuổi 18 chưa trải qua sự đời. Tôi theo con đường đại học để có thêm thời gian trưởng thành, học những kĩ năng, những kiến thức để bước ra xã hội thật mạnh mẽ và tự tin.
Có thể nhiều người nghĩ rằng học đại học không cần thiết nhưng đối với tôi đại học là một điều gì đó rất thiêng liêng mà chúng ta không nên bỏ qua. Đại học là nơi đánh dấu từng bước trưởng thành của tôi, kéo tôi ra khỏi những ngày ngây ngô, những suy nghĩ mà người lớn vẫn xem như trò trẻ con. Đó là nơi để tôi gặp gỡ những người bạn mới từ những tỉnh thành khác, nơi cho tôi bầu trời kiến thức. Nếu nói “Tương lai là một ngôi nhà thì đại học đối với tôi chính là những viên gạch xếp vào nền móng của tương lai”. Bạn sẽ thấy hối tiếc nếu như không được trải qua những tháng ngày tươi đẹp tại trường đại học.
Tôi không biết đây có phải là một cái duyên hay không khi mà có rất nhiều các trường đại học khác để tôi lựa chọn. Khi tôi quyết định chọn trường ĐHCN Việt – Hung, nhiều người thấy đây là một quyết định liều lĩnh bởi đây là một ngôi trường chúng tôi ít nghe tên. Tôi đã suy nghĩ và tìm hiểu rất lâu để đưa ra quyết định nhập học và lựa chọn chuyên ngành tài chính ngân hàng để học tập.
Thấm thoát cũng đã gần một năm học tập và rèn luyện tại đây. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày cầm tờ giấy báo nhập học trên tay, lẽo đẽo theo bước chân của bố đến nhập học. Khó ai có thể diễn tả được cái cảm xúc của mình lúc bấy giờ, thứ cảm giác là lạ mà không thể diễn tả bằng lời được.
Những ngày đầu tiên học tập tôi khá lo lắng vì phương pháp đào tạo tín chỉ mới, lạ lẫm và không giống như hồi phổ thông. Chính vì thế, có những thời điểm tôi cũng hối hận vì đã lựa chọn nơi đây để học tập. Suy nghĩ này có lẽ không chỉ riêng tôi mà còn nhiều bạn khác. Nhưng càng gắn bó lâu dài, tôi tin rằng tất cả chúng ta sẽ có nhiều suy nghĩ khác.
Tôi đã từng tự ti khi học tại đây, thậm chí tôi còn không bao giờ nhắc tới tên nhà trường bởi đó là một ngôi trường bạn bè tôi ít biết đến. Bản thân chúng ta ai cũng cố gắng hết mình chỉ vì ước mơ một lần chạm chân vào ngôi trường đại học danh giá, nhưng có phải ai cũng làm được điều đó không? Cha mẹ luôn muốn chúng ta được học trong một môi trường tốt nhất, được nhiều người ngưỡng mộ. Nhiều người còn đặt ra quan niệm chỉ có những trường đại học danh giá có điểm xuất phát cao thì mới dễ thành công. Quan niệm đó liệu có đúng hay không?
Ai cũng muốn học tại những trường có tiếng tăm, để đôi khi không cần cố gắng vẫn được công nhận và coi đó là trường tốt. Vậy như thế nào mới được coi là “trường tốt”? Nó có phải là một ngôi trường nằm ở trung tâm quốc gia, có hệ thống cơ sở vật chất, diện tích xếp vào top đầu? Có mức học phí cao chót vót? Hay nó phải là một ngôi trường có điểm đầu vào cao, được nhiều người lựa chọn?
Đối với tôi như vậy vẫn chưa đủ để được coi là “trường tốt”. Khi đánh giá về một ngôi trường đầu tiên chúng ta phải nhìn về đội ngũ cán bộ giảng viên tại trường, họ là những con người như thế nào? Họ có yêu thương quan tâm sinh viên chúng ta như những người con của họ không? Họ có phải là tấm gương sáng để chúng ta noi theo không?
Trường ĐHCN Việt Hung với 43 năm trưởng thành và phát triển luôn tự hào về những người thầy người cô đã gắn bó cả đời người. Thầy cô luôn bên cạnh giúp đỡ sinh viên không chỉ trong học tập mà còn cả trong cuộc sống như: Việc tìm nhà trọ, tìm việc làm thêm,… Thậm chí là vất vả đến những tỉnh lẻ xa xôi để tuyển sinh cho chúng tôi được tiếp cận với trường.
Không chỉ như vậy, chúng tôi còn có những buổi gặp gỡ với thầy Hiệu trưởng để giao lưu trao đổi những thắc mắc những khó khăn trong quá trình học tập, xoá đi những khoảng cách của các thầy cô. Tôi thực sự cảm nhận được sự gần gũi, và những người thầy cô họ xứng đáng là những con người làm “nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”. Phương pháp học tập cũng là những yếu tố quan trọng để đánh giá chất lượng một ngôi trường. Tại VIU, chúng tôi không chỉ học kiến thức lí thuyết trên lớp mà chúng tôi còn được tham gia đan xen các buổi ngoại khoá, các kĩ năng chuyên ngành. Những buổi ngoại khoá cũng đã gắn kết những con người xa lạ thành một tập thể. Chọn trường đừng chỉ nhìn vào bàn ghế, trang thiết bị mà hãy nhìn vào gương mặt của từng sinh viên học có vui vẻ, năng động, tự tin hay không?
Đến với Viu chúng ta sẽ được thấy những khuôn mặt tự tin, nhiệt huyết của từng sinh viên. Điều gì đã làm họ năng động đến như vậy? Đó chính là nhờ những câu lạc bộ của trường với những buổi họp mặt đầy thú vị, những trò chơi thử thách hấp dẫn và đặc biệt là những hoạt động tích cực mà các câu lạc bộ đem tới. Những giây phút thư giãn quên đi mệt mỏi sau những giờ học, nỗi nhớ gia đình của những người con xa quê. Tham gia câu lạc bộ chính là dây xích gắn tất cả sinh viên lại với nhau quên đi những điều xa lạ và bỡ ngỡ ban đầu, quên đi hết những mệt mỏi ,... Tất cả những ngày tháng đó chúng ta sẽ không thể nào quên được.
Chúng ta đừng nhìn những trường có danh tiếng mà quên nhìn lại khả năng, nhìn lại nhu cầu của bản thân. Đâu phải cứ trường nào danh giá là sẽ thành công hơn và trường ít được nhắc đến là không có thành công. Mỗi năm Viu đều tiếp đón hàng nghìn sinh viên đến để nhập học và nói lời tạm biệt với hàng nghìn sinh viên tốt nghiệp ra trường, họ đã và đang gắn bó tại Viu cùng nhau trưởng thành và thành công. Nếu như không trả lời được câu hỏi: “Tại sao Trường ĐHCN Việt – Hung lại có nhiều sinh viên như vậy?” Thì đừng vội vã coi đó là một cái “trường làng”.
Một ngôi trường có danh tiếng hay không nó không phải là yếu tố quan trọng nhất ảnh hưởng đến tương lai các bạn. Dù học trường danh tiếng thì chúng ta cũng phải cố gắng, nỗ lực thực sự. Chúng ta nên hiểu rằng “Phàm trồng sen trong giếng ngọc hay bùn hôi thì hoa vẫn thanh tao thơm ngát”. Chẳng phải những kĩ sư, những cử nhân chân chính vẫn thường bước ra từ các trường làng hay sao?
Điểm xuất phát không nói lên thành công của một con người, đó chỉ là bàn đạp cho chúng ta thành công mà thôi. Trường học chỉ dạy bạn cách làm người những kĩ năng chứ không làm bạn thành công ngay được. Tất cả đều do nỗ lực cố gắng của mỗi cá nhân trong công việc mà thôi.
Tôi không biết đối với bạn ĐHCN Việt – Hung như thế nào? Nhưng đối với tôi đây là mái nhà sẽ che chở tôi trong bốn năm đại học, là nơi tôi gieo hạt mầm ước mơ chờ ngày gặt hái thành công. Tôi luôn luôn tự hào là một sinh viên Việt - Hung và đến bây giờ tôi biết tôi đã lựa chọn đúng và quyết định mạo hiểm của tôi năm đó hoàn toàn xứng đáng.
Những thế hệ đã và đang trưởng thành tại đây sẽ chẳng ai quên được nơi đã cho họ những trang bị kiến thức, dẫn dắt họ vào con đường đúng đắn mà khi ra trường rồi mới nhận ra. Ai cũng đều như vậy, cho đến lúc sắp phải rời xa mới thấy yêu trường, khi sắp phải kết thúc rồi mới muốn bắt đầu lại thật tốt.
Khi thời gian qua đi chúng ta sẽ tiếc nuối về những việc chúng ta không dám thử hơn là những việc đã làm, nếu chúng ta không thể nói hay chưa kịp nói “Tôi yêu trường” thì hãy biết ơn những điều tốt đẹp, bổ ích mà Trường ĐHCN Việt - Hung đã mang lại cho chúng ta ngày hôm nay.
Ý kiến bạn đọc