Nếu phải chọn lựa để nói về một cuốn sách, mình muốn chọn nói về cuốn sách "PQ Chỉ số đam mê". Qua cuốn sách, tác giả muốn khẳng định rằng, IQ EQ có quan trọng đi chăng nữa mà không có PQ để theo đuổi niềm đam mê thì cũng sẽ không bao giờ thành công. Và mình đã tin vào nó 100%.
Nhưng rồi, mình nhận ra không phải trên đời này ai cũng có đam mê mà theo đuổi, không phải họ không có nghị lực để đạt được ước mơ mà chỉ đơn giản là họ không có.
Đổ lỗi cho những con người này rất đơn giản nhưng để hiểu cho họ thì mới là khó, khi chính mình cũng là con người như thế. Ước mơ, là thứ phải đấu tranh mới tìm thấy được và điều khó khăn là mình thậm chí còn không biết mình phải đấu tranh với thứ gì.
Câu hỏi khó không phải là làm sao để đạt được ước mơ mà là câu hỏi làm sao để tìm thấy được ước mơ. Cho nên mới nói, những đầu sách như "Thay đổi tư duy, làm chủ vận mệnh" hay "PQ Chỉ số đam mê" dù rất hay nhưng lại chỉ thu hút được một lượng độc giả vô cùng nhỏ. Điều này phải chăng là do số người đang loay hoay tìm ước mơ ngoài kia nhiều gấp nghìn lần số người may mắn có được chúng?
Vì vậy, tôi không hoàn toàn đồng ý với ý kiến cá nhân chủ quan của nhiều người thành công khi cho rằng muốn thành công chỉ cần nỗ lực hết sức mình, bởi sự may mắn luôn đóng một vai trò không hề nhỏ trong cuộc đời mỗi con người.
Phủ nhận, không thể nào... Và còn là về hạnh phúc, khi cứ cho rằng giàu có mới mang lại hạnh phúc... Nhưng nếu thực sự có một cộng đồng bàn luận về sách, tôi muốn nói về "Đồi gió hú". Đó là cuốn sách gây nhức nhối đầu óc và con tim, làm tôi cảm thấy như nghẹt thở khi phải chứng kiến diễn biến khó lường của nó... Sách, với tôi, là cả bầu trời.
Ý kiến bạn đọc